Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 551 tám người đổ ước.

Chương 551 tám người giao kèo. Mặt trời chói chang, cát vàng mịt mù, thế mà lại thấy một đám thiếu niên nhanh chân hướng về phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo. Đắc ý như gió xuân, khí thế hừng hực, Kiệt Ngao và những người khác đang nhìn xuống vùng trời kia. Nhìn con đường phía trước, cờ xí rợp trời, mênh mông một vùng, hỏi ai là người nắm giữ vận mệnh chìm nổi… Toàn một màu áo đen. Toàn một màu hồng trên tay áo. Nam cao lớn oai phong, nữ khuynh quốc khuynh thành. Tuy chỉ có tám người, nhưng chỉ riêng tám người này đã thu hút vô số ánh mắt của người và yêu khác. Không chỉ bởi vì dung mạo của họ. Mà còn bởi tư thái của họ. Thật sự rất ngông cuồng. Khi nhìn chằm chằm vào mấy người họ, mơ hồ có một loại ảo giác, giống như bọn họ sinh ra đã đứng trên đỉnh núi, oai hùng thống trị thiên hạ, làm chủ chúng sinh. Còn bọn họ chỉ có thể ngước nhìn. Chỉ cần nhìn thoáng qua. Trong lòng liền xuất hiện một ý nghĩ, thà tự làm mình bị thương, chứ tuyệt đối đừng chọc vào bọn họ. Kiếm Lâm Thiên rút thanh trường kiếm, vung vẩy trong tay, giãn gân cốt, thản nhiên nói: "So một lần?" Lâm Sương Nhi cong mắt như trăng lưỡi liềm, cũng nắm lấy chuôi kiếm quen thuộc, mỉm cười nói: "Được." Khê Vân ngẩng cao đầu, lạnh lùng như không quen biết ai, hỏi: "So thế nào?" Kiếm Lâm Thiên nheo mắt, nhếch miệng cười nói: "Đơn giản, so ai kiếm được nhiều linh uẩn hơn." Thành Diễn gãi đầu, thật thà nói: "Không hay lắm, ta đã có 100 rồi, còn các ngươi thì zero? Có phải là ta đang bắt nạt các ngươi không." Tiểu Bạch trợn trắng mắt. "Cầu kì gì vậy, ngươi chắc chắn phải bị trừ đi rồi." Trì Duẫn Thư mím môi cười khẽ. "Ta không có ý kiến." Bạch Mộ Hàn nhún vai, ý tứ không cần nói cũng biết, ta sao cũng được. Vô Ưu nghịch một cây đoản côn màu đen nói: "Ta cũng được hết, ta có cái này sư phụ cho, hắc hắc." Khê Vân cướp lời: "Vậy so cũng không tài giỏi, phải cá cược chút gì chứ?" "Ngươi muốn cá cược cái gì?" Lâm Sương Nhi nghiêng đầu hỏi. Khê Vân mảnh khảnh ngón tay chỉ vào cằm, suy nghĩ, làm ra một nụ cười xấu xa, "Vậy thì chơi thật lòng đại mạo hiểm đi, tám người chúng ta, ai cuối cùng thắng, có thể yêu cầu bảy người còn lại một lần đại mạo hiểm hoặc nói thật, thế nào?" Kiếm Lâm Thiên trong mắt ánh lên vẻ hào hứng, có vẻ rất hài lòng với đề nghị này. Tiểu Bạch khóe miệng nhếch lên, rồi cúi đầu cố nén cười. Ánh mắt Vô Ưu lóe lên, có chút chột dạ. Lâm Sương Nhi và Trì Duẫn Thư liếc nhau, dường như nghĩ tới chuyện gì đó không hay, nhìn nhau cười một tiếng, có chút thản nhiên. Về phần Thành Diễn, bịt mắt rồi, thật đúng là không thấy rõ biểu lộ. Chỉ có Bạch Mộ Hàn mờ mịt hỏi một câu. "Cái gì là thật lòng đại mạo hiểm, ta sao chưa từng nghe qua?" Rõ ràng. Trong số người ở đây, chỉ có hắn là chưa chơi, bất quá ngược lại cũng bình thường, thường ngày hắn vốn là một kẻ ít nói. Khê Vân cười ha ha nói: "Chưa chơi cũng không sao, dù sao ngươi cũng không thắng được…" "Ngươi..." Bạch Mộ Hàn giật mình, liếc nhìn Trì Duẫn Thư, liền nói ngay: "So thì so, đến lúc đó ta thắng ngươi đừng khóc nhè." "Hừ... chuyện đó là không thể." Trong khi trò chuyện, đám người đã tiến vào sa mạc cát vàng, thấy gió nổi, gặp bão cát, nghe tiếng giết hô, nghe tiếng thú gầm. Kiếm Lâm Thiên vung trường kiếm, chấn động quanh người. "Vậy lấy giới hạn trong mười hai canh giờ, ta đi trước." Nói xong, lộ ra hai hàm răng trắng, đạp chân xuống, mang theo kiếm liền dẫn đầu một bước xông vào sa mạc, miệng không quên hô lớn một tiếng. "Quân không thấy, kiếm lớn trên sông từ trời tới..." Kiếm ảnh lạnh lẽo, gió mạnh đột nhiên nổi lên, một khắc giết vào, kiếm ý cuồn cuộn nổ vang, chỉ là một cái chớp mắt, tạo nên trăm mét bụi mù. Lâm Sương Nhi rút kiếm, nói một câu. "Ta cũng tới đây." Tiếp đó cũng đã giết ra ngoài, cũng một kiếm, quét ngang mấy đầu huyễn thú. "Mài kiếm bốn trăm năm, sương hàn nay có thể thử." Khê Vân cùng Thành Diễn liếc nhau. Rồi thấy Hiên Viên rút kiếm, trọng kiếm chắn ngang, song song giết vào trong đó. "Khoái kiếm không dấu vết, đi nhanh như gió." "Kiếm lên!" "Trọng kiếm không phong, sắc bén vô song." "Kiếm đến!" Một người chỉ thấy tàn ảnh, kiếm khí đi trăm dặm. Một người mạnh mẽ lao tới, chém trời đất tối sầm. Nhìn kiếm khí gào thét trước mắt, Tiểu Bạch chậc lưỡi, nói một câu. "Mấy cái màu mè, tỷ dùng nắm đấm là thắng được các ngươi." Nói xong nhìn về phía Vô Ưu. "Cùng tiến lên, theo sát ta." Vô Ưu gật đầu. "Ừ." Sau đó. Liền thấy Tiểu Bạch xông ra, tốc độ cực nhanh, xuyên qua bão cát trong nháy mắt, toàn thân bùng cháy ngọn lửa đen. Trong mơ hồ còn nghe thấy âm thanh xé gió. Chỉ một lần chạm mặt, huyễn thú đã bị đốt thành tro, hóa thành một sợi tiên uẩn rơi vào bên hông trúc bài. Nắm đấm vung ra, giống như một đầu rồng gầm thét, đánh ra một đường thái bình. Vô Ưu chạy chậm đi theo bên người, cây gậy trong tay du đãng điện, lại dùng côn ngăn cản một lần kiếm chém vào chỗ hiểm. Mọi người mới biết, thế nào gọi là nhanh như điện chớp. Một chút hào khí, gió xoáy ngàn dặm, lại nhìn điện giật, gió rít, lại nghe tiếng huyễn thú kêu rên. Thiếu niên coi nơi hiểm như đất bằng, chỉ dựa trường kiếm Lăng Thanh Thu. Nam nhi sao không mang đao cung, thu lấy Quan Sơn Thập Ngũ Châu. Nhìn chiến trường gió nổi mây phun trước mắt, Bạch Mộ Hàn và Trì Duẫn Thư đáy mắt thoáng có chút hoảng hốt. Giờ phút này, bọn họ đã ý thức được, thắng có vẻ là không thể. Thật quá mạnh. Không chỉ Thành Diễn, Khê Vân, mà cả Tiểu Bạch cũng mạnh hơn. Ít nhất so với bọn họ mạnh mẽ hơn, cả hai nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, rồi cũng chỉ cười khẽ lắc đầu. Không phải là bọn họ không mạnh, mà chỉ là bọn họ quá mạnh. Trì Duẫn Thư mỉm cười khích lệ: "Cố lên, đừng thua quá thảm." Bạch Mộ Hàn khẽ gật đầu. "Ừ, cố lên." Dứt lời, cả hai người cũng giết vào chiến trường, xông thẳng không lùi, khí thế không gì cản nổi. Bọn họ tiếp tục công kích. Giống như con đại bàng một ngày cùng gió nổi lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm. Từ bên này thẳng hướng bên kia. Đơn giản cứ như là chạy bộ bình thường, vùng đất giả dối quỷ quái, gió nổi mây phun sa mạc, dưới chân bọn họ giống như một mảnh thôn quê, dễ dàng cũng liền vượt qua. Mà thứ còn lại. Là bãi chiến trường đầy hỗn độn. Bọn họ chăm sóc lẫn nhau, nhưng lại ngấm ngầm so cao thấp, xông một cái nhanh hơn một cái, đánh một cái hung hãn hơn một cái. Tám người dường như đánh ra khí thế vạn quân công kích. Những con huyễn thú nhìn thấy bọn họ. Vậy mà sợ hãi. Có con còn đang lẩn trốn. Đúng vậy, những con huyễn thú nhìn như không có linh trí chỉ biết công kích, giờ khắc này đang chạy trốn, mà tám người thì ở phía sau đuổi theo. Bọn họ đuổi theo một cách điên cuồng, trong chớp mắt đã giết vào sâu trong sa mạc, bao phủ trong đầy trời cát vàng. Trong mơ hồ chỉ có thể nghe thấy thỉnh thoảng vang lên tiếng động cùng oanh minh. Mơ màng. Toàn bộ người và yêu trong rừng trúc, hay những người và yêu ở sâu trong sa mạc đều mơ màng. Tận mắt nhìn thấy một màn công kích của tám người, ai nấy đều cứ đứng im tại chỗ, ánh mắt ngây dại, lộn xộn trong gió. Trong mắt chỉ còn lại sự không thể tin được. Đúng vậy. Bọn họ nhìn thấy những thiếu niên vừa rồi bình thường như gia súc và cô nương có thể dùng kiếm khí lại giết vào. Nhưng lần này không chỉ có đám người đó. Mà còn có sáu người khác, đều rất mạnh. Mà hai người vừa rồi cũng đã trở nên mạnh hơn. Bọn họ không giống như là đang đánh huyễn thú, mà giống như đang ngược sát huyễn thú, bão cát trước mắt như tờ giấy dán cửa sổ. Bị bọn họ nhẹ nhàng đâm một cái là rách. Thiếu niên cầm trọng kiếm, cô nương dùng khoái kiếm, cô nương tóc trắng có thể phóng lửa và cô nương phóng điện. Còn có... Mỗi một người, đều đạt tiêu chuẩn đỉnh cấp, không thua kém gì hậu duệ Yêu Tộc trên bảng xếp hạng, cũng không yếu so với những thiên kiêu tử của tam giáo. Thậm chí còn có vẻ mạnh hơn một chút. Thế nhưng. Những người như vậy, mà bọn họ ngay lập tức liền xuất hiện ra đến tám người. Tám người a. Một người bên dưới tứ châu, đồng thời xuất hiện nhiều yêu nghiệt như vậy, khiến cho bọn họ dù sao cũng hơi hoảng hốt, đặc biệt là cảnh họ đuổi theo huyễn thú mà chạy, đã kích thích sâu sắc thần kinh thị giác của mỗi người ở đây. Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lồng ngực đang rung động, kích động, thật sự không biết phải nói gì cho đúng. Cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, rơi vào trong sương mù và nói: "Đều mạnh như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận