Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 697: Vong Ưu Sơn.

Chương 697: Vong Ưu Sơn.
Liên Vũ không biết xuân đi, một ngôi sao mới biết hạ đến.
Vào Kiếm Châu mấy ngày, dừng chân ở một tiểu trấn, cảm thấy cảnh sắc vừa ý, Hứa Khinh Chu quyết định ở lại tạm thời.
Dặn dò mọi người không cần thiết phải đi xa, ở đây chờ hắn.
Sau đó.
Hứa Khinh Chu tìm một tấm bản đồ, hướng về một góc của Kiếm Châu mà đi.
Nghe nói.
Kiếm Châu có một vùng đất hoang vu không người ở, gọi là Bắc Nguyên, bốn mùa tuyết phủ, băng giá ngàn dặm.
Cho nên, Hứa Khinh Chu muốn đi xem.
Một mình tiến đến, thuận gió đi, chỉ mấy ngày liền đến vùng băng nguyên đó, băng nguyên rộng lớn đông tây nam bắc đều có vạn dặm.
Nhưng không thấy một hộ thợ săn nào trong núi.
Thời điểm Hứa Khinh Chu đến.
Là mùa hạ.
Phong tuyết ngập trời, vạn dặm một màu, tuyết rơi lả tả, mang vẻ đẹp khác lạ.
Nơi này ở giữa mây trời, ngắm nhìn bầu trời phía dưới.
Hứa Khinh Chu rất hài lòng.
Rời xa thế tục, rời xa nơi tranh đấu, lại còn vô chủ, Hứa Khinh Chu cảm thấy, vô cùng tốt.
Lông mày mang ý cười, rất là thích thú.
Vào Kiếm Châu thoắt cái đã qua mấy tháng, bọn họ một chuyến này cũng đi rất nhiều nơi.
Tự có những nơi sơn thanh thủy tú hơn nơi này để chọn.
Cũng có những nơi linh khí dồi dào hơn nơi đây.
Nhưng những địa phương đó, thư sinh đều không hài lòng.
Luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó?
Hoặc là có khúc mắc với người đời.
Hứa Khinh Chu muốn thành lập một tông môn.
Một tông môn cao thâm khó lường, không tranh đấu với thế tục.
Hắn muốn chọn một nơi xa lánh chốn nhân gian ồn ào náo động.
Kiếm Châu đi tới đi lui, đất đai màu mỡ phần lớn đã có chủ, nơi đây Bắc Nguyên tuy không người, nhưng lại rất hợp ý Hứa Khinh Chu.
"Vậy thì ở nơi này đi."
Tuy là phong tuyết vạn dặm, quanh năm lạnh giá, vết chân hiếm thấy, đến cả động vật cũng không dám đến.
Đất cằn sỏi đá, bị vạn linh phỉ nhổ.
Nhưng.
Hứa Khinh Chu và mọi người lại không ai là phàm nhân, dù không phải thần tiên, cũng có năng lực lật sông che biển, dời núi tạo hồ.
Chỉ cần động một chút tâm tư.
Nhất định sẽ biến nơi này, đổi trời thay đất, kiến tạo nên một nhân gian tiên cảnh.
Hơn nữa, tông môn ở chỗ này, sau này mình ra ngoài đi xa.
Vạn lý băng nguyên chính là bình chướng, nghĩ đến cũng khó xảy ra tranh đấu.
Xuống núi ngao du.
Cũng sẽ được an tâm.
Nghĩ là làm, Hứa Khinh Chu quay về tiểu trấn, gọi 500 cao thủ, leo lên Vân Chu, đi mất mấy ngày.
Đến mênh mông băng nguyên.
Mới đầu, mọi người nghe nói Hứa Khinh Chu đã tìm được nơi, thành lập tông môn, ai nấy cũng mừng rỡ, tràn đầy mong chờ mà đến.
Nhưng dần dần lại cảm thấy không ổn.
Vân Chu càng bay càng lệch, cuối cùng tiến vào một cánh đồng tuyết.
Nhìn cánh đồng tuyết mênh mông, một màu trắng xóa.
Mọi người ngẩn ngơ.
Lộn xộn trong gió.
Nhìn về phía Hứa Khinh Chu, ánh mắt hoảng hốt, thầm nghĩ tiên sinh nhà mình, sao lại chọn một nơi lạnh lẽo thế này.
Lẽ nào trong cánh đồng tuyết này, còn có động thiên khác?
Nhưng cứ đi mãi, những điều mong chờ, tựa hồ cũng không diễn ra.
Người bản địa duy nhất ở đây, đại thừa cảnh thập nhất Hách Bình Phàm cũng rất có trách nhiệm nói ra, đây chỉ là một vùng đất cằn sỏi đá.
Vạn lý băng nguyên.
Nên gọi là Bắc Nguyên.
Tiên nhân thánh hiền qua lại vô số, tuyệt đối không thể có động thiên phúc địa nào tồn tại.
Mọi người hơi thất vọng, nhưng phần lớn vẫn không hiểu.
Cho đến khi Vân Chu dừng hẳn.
Hứa Khinh Chu nhảy xuống Vân Chu, dẫn theo mọi người đến đỉnh núi cao nhất ở đây, chỉ vào dãy núi mênh mông, tràn đầy tự tin nói:
"Nhìn kìa, sau này nơi này sẽ là của chúng ta, thế nào, cũng không tệ lắm phải không."
Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều đặc sắc.
Tiểu Bạch nhón chân, đưa tay đặt lên trán Hứa Khinh Chu, lẩm bẩm:
"Cái này cũng không có phát sốt mà, sao lại nghĩ không ra như vậy?"
Hứa Khinh Chu không thèm để ý, liếc xéo một cái.
Vô Ưu yếu ớt thử dò xét: "Sư phụ, ngươi không có đùa đấy chứ, chúng ta thật sự muốn xây tông môn ở đây?"
Mọi người trong nháy mắt ném ánh mắt về phía thư sinh, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.
Vô Ưu hỏi, cũng là điều mọi người đang thắc mắc.
Hứa Khinh Chu thu lại tầm mắt ngắm cảnh, từ từ liếc qua đám người hoang mang không hiểu, đương nhiên biết bọn họ nghĩ gì.
Nhưng hắn lại không định giải thích, chỉ hỏi ngược lại:
"Các ngươi không thấy nơi này rất tốt sao?"
Vẻ mặt mọi người xấu hổ, nhìn trái nhìn phải.
Băng thiên tuyết địa.
Ngàn chim bay biệt.
Vạn nẻo vắng tanh.
Nói tốt ư?
Thì chính là mở to mắt nói xạo.
Khó mở miệng, bọn họ lại không nỡ làm tiên sinh thất vọng.
Dứt khoát chọn im lặng, cũng có người ngây ngô cười, rất là gượng gạo.
Khê Vân bĩu môi, nói ra: "Chú Tiểu Chu, chú thật sự thấy được không?"
Tiểu Bạch khoanh tay, cũng không có ý kiến gì.
Thành Diễn nhíu mày, có chút lo lắng nói: "Cũng không phải là không tốt, chỉ là ở đây cái gì cũng không có, không có thịt rừng để ăn, chỉ có thể ăn tuyết thôi."
Hứa Khinh Chu câm nín, không để ý đến Thành Diễn, trả lời Khê Vân:
"Ta thấy rất tốt mà, Tiểu Khê Vân, con còn nhỏ, không hiểu đâu, nơi này tốt biết bao, không có ai cả, toàn bộ cánh đồng tuyết, sau này sẽ là của chúng ta."
Hứa Khinh Chu bắt đầu tưởng tượng về tương lai, chỉ vào non sông tươi đẹp, hào hứng nói:
"Chúng ta muốn sao thì làm vậy, muốn thế nào làm liền làm vậy, các ngươi nhìn kìa, có thể đào một cái hồ cực lớn, trồng đủ loại hoa sen, còn có chỗ đó có thể mở một mảnh đất, trồng rau đúng không, còn có bên kia... bên kia..."
Giọng Hứa Khinh Chu trầm ấm, đầy vẻ vui mừng.
Lời nói thao thao bất tuyệt, trong đầu mọi người vẽ nên một bức tranh thịnh thế.
Một tông môn to lớn tựa hồ đã sinh ra ở giữa đất trời này, đứng sừng sững giữa thiên địa.
Mọi người bất giác vây quanh, nghe tiên sinh hoạch định, trong đầu bắt đầu huyễn tưởng, giữa đám đông còn có những người nhỏ giọng bàn luận.
Trong lúc vô tình.
Tựa hồ cảm thấy nơi này cũng không tệ như vậy, nghe tiên sinh một hồi, thậm chí còn cảm thấy nó rất tốt.
Không nhịn được mà nói một câu.
Quả nhiên là tiên sinh, ánh mắt quả là có phong cách riêng.
Vả lại.
Bọn họ vốn dĩ là theo tiên sinh đến đây, tiên sinh ở đâu bọn họ ở đó, còn về nơi đó thế nào, bọn họ vốn dĩ cũng không quan tâm.
Bọn họ thích tiên sinh, cũng bằng lòng chấp nhận sở thích của tiên sinh.
Tiên sinh nói xong.
Thì tức là tốt.
Đồng thời, bọn họ tin tưởng tiên sinh, tin tưởng con mắt và lựa chọn của tiên sinh, giống như trước đây tiên sinh tin tưởng bọn họ vậy.
Nhất định sẽ không sai.
Cho nên bọn họ chọn tiếp nhận, say sưa lắng nghe.
Còn về Vô Ưu, Tiểu Bạch, và Thành Diễn.
Bọn họ khác với những người còn lại, bọn họ đi theo Hứa Khinh Chu rất nhiều nơi.
Hiểu rõ Hứa Khinh Chu hơn người khác.
Nghe hắn giảng, nhìn ánh mắt của hắn, Tam Oa thấy trong mắt lướt qua một tia mờ mịt cùng rối bời.
Từ khi rời Giang Nam về sau, bọn họ đã không nhớ rõ bao lâu chưa từng thấy trong mắt tiên sinh lại có ánh sáng như hôm nay.
Chưa bao giờ thấy tiên sinh thích thú một nơi nào đó, Linh Hà độ cũng được, Lạc Tiên kiếm viện cũng thế, cho dù là sau này đến Huyễn Mộng Sơn, Tiên Âm Các, hay Tứ Châu, Nam Hải,... các loại.
Đối với Vu tiên sinh trước đây mà nói, núi là núi, nước là nước.
Nhưng hôm nay núi không còn là núi, nước cũng không còn là nước, mà là mong ước của tiên sinh, giấc mộng của thư sinh.
Đây là một sự tươi đẹp!
Bọn họ muốn giữ lại sự tươi đẹp này, cho nên, khi bọn họ đang nhìn cánh đồng tuyết này, trong mắt cũng tràn đầy thích thú.
Bọn họ cảm thấy.
Rất tốt!
Khi giọng của thư sinh vừa dứt.
Tiểu Bạch liền lạnh lùng lên tiếng: "Được thôi, ta thừa nhận, ta đã bị ngươi thuyết phục."
Thành Diễn nhíu mày, cũng nói: "Tiên sinh, đến lúc đó ở dưới sông đừng quên nuôi cá, còn có trong vườn rau trồng khoai lang nữa nha, cái đó nướng ăn ngon."
Vô Ưu cười nhẹ nhàng nói: "Ừm... sư phụ thấy tốt, Vô Ưu cũng thấy tốt."
Tiểu Khê Vân cũng thay đổi vẻ quật cường vừa rồi, giơ hai tay lên, cười nói: "Ta cũng thấy nơi này rất tốt, ta giơ hai tay tán thành."
Những người còn lại cùng nhìn nhau, đều hiểu ý cười một tiếng, nhao nhao lên tiếng, phụ họa.
"Ta đồng ý."
"Ta cũng đồng ý!!"
"Rất không tệ, lão hủ không có ý kiến!"
"Nương tử nhà ta đều đồng ý, ta đương nhiên cũng phải đồng ý rồi, ha ha!!"
"Ủng hộ vô điều kiện tiên sinh!!"
Bọn họ mặc dù không bằng Tam Oa hiểu rõ Hứa Khinh Chu, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sự yêu mến đến từ tiên sinh.
Bọn họ bằng lòng vì tiên sinh nhiệt tình phấn đấu quên mình.
Huống chi chỉ là một mảnh cánh đồng tuyết nhỏ bé.
Thư sinh rất vui mừng.
Vô Ưu thừa cơ, hỏi: "Sư phụ, vậy người cho tông môn mình một cái tên luôn đi?"
Mọi người ném tới ánh mắt mong chờ.
Bọn họ tranh luận hồi lâu, đi đến ý kiến thống nhất, đó chính là tên tông môn, để tiên sinh đặt.
Cho nên bọn họ rất mong đợi.
Hứa Khinh Chu mỉm cười, nhìn về phía trước, ánh mắt sáng ngời có thần, tùy ý cơn gió thổi bay góc áo, làm rối tung mái tóc, hắn bỗng nói:
"Vậy thì gọi nó là Vong Ưu Sơn đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận