Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 497: lải nhải Tiểu Bạch.

Chương 497: Lải nhải Tiểu Bạch.
Vương Trọng Minh đứng một bên giả ngốc, nhưng trong lòng lại cố nén cười, hắn cũng cảm thấy cặp đôi này rất hợp. Tiểu Bạch thì không hề có vấn đề gì, đối với cô nương vừa mới gặp này, tính tình của nàng cực kỳ tốt. So với Hứa Khinh Chu còn tốt hơn. Thay đổi hẳn cái tính nóng nảy như lửa bình thường ngày xưa. Ngây ngô nói "Ta người này chính là tương đối nhiệt tình, nhà ta người đều rất nhiệt tình, thật đấy, em gái ta, em trai ta, đối với người khác rất tốt, mà lại người nhà họ Hứa chúng ta đều là người đọc sách cả.” "Thư hương môn đệ đấy, biết không, vô cùng giảng đạo lý, hiểu lễ nghĩa... trí thông minh cũng rất cao, giống như ta này, thực lực lại càng không cần nói.” “Không phải ta tự khoe đâu, tương lai ở Hạo Nhiên, nhà Hứa ta tùy tiện lôi một người ra, đủ để quét ngang, cái gì tam giáo tổ sư, vương tọa hoang vực, chẳng là cái gì cả, thò đầu ra là chết ngay.” “Hứa gia ta tung một quyền, như mặt trời ban trưa, thiên hạ Thánh Nhân, nhất định dập đầu, hắc hắc." "..." Hóa thân thành kẻ lắm lời, thao thao bất tuyệt, lải nhải không ngừng... chẳng qua là để nói với tiên, nhà Hứa rất giỏi, phi thường lợi hại, mau gả đi. Gả đến rồi, mọi chuyện đều nghe theo ngươi. Chỉ thế thôi.
Nàng càng nói càng hăng, làm Vương Trọng Minh nghe mà ngơ ngác, thầm nghĩ, nhà Hứa này giỏi thế sao, phen này mình xem như đã theo đúng người rồi. Còn tiên thì mặt mày sống không bằng chết nhìn Hứa Khinh Chu, lúc thì bĩu môi, lúc thì nhíu mày. Đối với cô nương tóc trắng trước mắt này. Chưa nói đến chán ghét. Nhưng cũng không thích. Nói thật nhiều a. Hoàn toàn không cho mình cơ hội lên tiếng, nàng ta cứ liên tục cố ý nhồi nhét cho mình, dù nàng đã cự tuyệt rất nhiều lần rồi. Thế nhưng cô bé này luôn có thể bằng vài ba câu nói, liền kéo chủ đề trở lại. Điều này khiến nàng biết nói đạo lý ở đâu đây.
Nhưng mà, Hứa Khinh Chu thường nói một câu rất đúng. Đưa tay không đánh người mặt tươi cười. Mình cũng không thể quá đáng với cô bé được, hơn nữa đây là người nhà của Hứa Khinh Chu, nàng biết điều đó. Mà lại. Cô bé tóc trắng này, nàng cũng quan sát rồi, hiểu rất rõ. Nàng thật đúng là không thể trêu vào cô ta. Chỉ có thể nheo nửa mắt, gật đầu, kín đáo mà văn nhã, tự nhiên lại hào phóng. Không thể không nói, dù sao cũng là tiên, tính tình cùng cảm xúc hay là rất ổn định, vậy mà có thể nghe Tiểu Bạch lải nhải lâu như vậy. Bởi vì ngay cả Hứa Khinh Chu cũng nghe không nổi nữa. Mở miệng ngăn lại. "Đi, đừng nói nhảm nữa, đi....nuốt dị hỏa đi.” “Ta còn chưa nói xong đâu.” Tiểu Bạch nhẹ nhàng trả lời. Hứa Khinh Chu cau mày, trầm giọng đếm ra vài tiếng. “1.” Tiểu Bạch lập tức sợ, ngậm miệng không nói, nhưng vẫn quật cường oán trách một câu. “Biết rồi, đi ngay đây, thật là, còn không cho người ta nói, hừ.” Nói xong miệng lưỡi nhanh chóng, quay đầu không quên cho tiên một nụ cười xán lạn, chớp mắt ra hiệu nói: “Tiên cô nương, suy nghĩ cho kỹ vào nha, buổi tối cho ta câu trả lời chắc chắn đấy, đi." Nói đến đó nàng mới sải bước rời đi, tìm một nơi yên tĩnh, thôn phệ chân hỏa.
Sau khi Tiểu Bạch rời đi. Tiên thở phào một hơi, đôi lông mày dài giãn ra, mang theo một chút thoải mái, như nhặt được vàng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. “Thật là lắm lời." Hứa Khinh Chu có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười nói: “Ngươi đừng để ý, nàng chỉ là trẻ con thôi." Tiên nhìn Hứa Khinh Chu, như cười mà không phải cười nói: "Trẻ con lớn như vậy, ta thật sự là lần đầu tiên gặp.” Hứa Khinh Chu gãi đầu một cái, có lẽ trong lòng hắn, bọn họ vĩnh viễn đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành, cố gượng giải thích nói: "Hai trăm tuổi thôi, vốn cũng không già." Tiên nhíu mày, không phản bác. Dù sao nàng đã mấy chục vạn tuổi, so với nàng thì tất cả người ở Hạo Nhiên đều là trẻ con. Nàng ý vị thâm trường nói một câu. “Thật vậy, chim sẻ, nói nhiều cũng bình thường." Hứa Khinh Chu giật mình, cau nhẹ mày, nhìn tiên một cái thật sâu. Tiên mím môi mỏng, nói “Nhìn ta như vậy làm gì, chẳng lẽ ta nói không đúng?" Hứa Khinh Chu cười cười không nói. Kim Ô ở một mức độ nào đó, đúng là một loại chim, mà lại trên bản chất cùng với quạ đen còn có một chút quan hệ, cách giải thích như thế, tựa như không có gì sai, mới là bất thường. Bất quá. Có một số việc, không cần phải nói quá rõ, nàng là tiên, nhìn ra bản thể của Tiểu Bạch cũng không có gì kỳ quái. Ít nhất nàng không có ác ý, vậy thì không cần nhiều lời.
Tiên cũng ngầm hiểu lẫn nhau, không nhắc đến nữa, mà chuyển sang chuyện khác: “Ngươi không đi xem nàng sao?" Hứa Khinh Chu lắc đầu, khẽ nói: “Không cần, cũng không phải lần đầu.” Tiên nheo nửa mắt, lộ ra một vòng ý vị sâu xa, thuận miệng nói: “Lần này không giống vậy." “Sẽ có kinh hỉ a.” Hứa Khinh Chu cau nhẹ mày, suy tư nói: “Ừm? Kinh hỉ?" Tiên lấy cái chén trên bàn, uống cạn một hơi trà mát lạnh, đặt chén xuống, đứng dậy, duỗi một cái lưng thật dài. Sau đó hai tay ôm đầu, mười ngón tay đan vào nhau sau gáy, bước một đôi chân thon dài, đi về phía tiểu viện, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Hứa Khinh Chu, cười tủm tỉm nói: “Đúng, kinh hỉ, đi thôi, cùng nhau." Hứa Khinh Chu mấp máy môi, đi theo tiên, nói: "Đi." Hắn thật sự muốn xem xem, cái kinh hỉ mà tiên nói đến là gì, nàng trong hồ lô bán loại thuốc gì. Nghe toàn bộ quá trình, Vương Trọng Minh cũng bỏ chổi xuống, đuổi theo. Nghĩ thầm cái náo nhiệt này mình phải tham gia mới được. Bất quá vừa đi chưa được mấy bước. Tiên liền xoay người lại, giơ một ngón tay trắng như tuyết chỉ vào hắn, rất nghiêm túc nói: “Không cho phép ngươi đi." Vương Trọng Minh vừa mới bước nửa bước lập tức dừng lại, mặt ngơ ngác. “Hả.” Ngẩn ngơ, rất khó hiểu. Nhưng tiên cũng không quan tâm ý kiến của hắn, sớm đã quay người đi, hắn chỉ có thể nhìn sang Hứa Khinh Chu, nhưng từ đầu đến cuối tiên sinh chưa hề quay đầu. Điều này biểu thị tiên sinh chấp nhận quyết định của tiên. Mà hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn rút chân về, cho dù không vui, nhưng cũng không dám làm trái. Cô nương kia không dễ chọc. Trực giác mách bảo Lão Lục rằng Tiên rất khó lường, hắn mà chọc nàng thì sợ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất trong con đường nhỏ phủ đầy hoa ngoài viện, Vương Trọng Minh ngồi xuống trước bàn, rót một chén trà, uống cạn sạch. Bực bội nói: “Dựa vào cái gì không cho ta đi, coi lão già này không phải người đúng không, tức chết mất thôi.” Thế nhưng. Hắn cũng chỉ có thể phàn nàn một câu thôi, hắn không ngốc, nếu không để hắn đi, thì chứng tỏ ở đó, nhất định có bí mật không thể cho người biết. Nhưng chính bởi vì như vậy, hắn càng muốn biết, loại tâm bát quái này, trong lòng rối loạn lên, tựa như trăm con mèo cào, khiến người khó chịu. “Xem ra tiên sinh vẫn không tin ta, không xem ta là người một nhà rồi." “Không được, ta phải biểu hiện tốt hơn một chút.” Nói xong liền đứng dậy, bắt đầu làm việc. Hôm đó, Vương Trọng Minh rất cố gắng, quét sạch sẽ mọi thứ, quét xong đường tu, xây xong hàng rào đường tu. Bận đến mức quên cả trời đất. Một đại thừa cảnh tốt lành, bỗng dưng lại làm thành nhân viên quét dọn đa năng. Cái tay luyện đan, cuối cùng vẫn dính khói lửa trần gian.
Mà ở một bên khác. Ngoài kiếm trì của Lạc Tiên trăm dặm, trong chốn hoang vu không có ai lui tới, Hứa Khinh Chu và tiên đang đứng trên một ngọn núi nhỏ, ngắm nhìn thân ảnh đang ở trong sơn cốc kia. Tiên xoa hai bàn tay ngọc, cười nhẹ nhàng nói: "Sắp bắt đầu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận