Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 615: Thanh Diễn đọc sách

Chương 615: Thanh Diễn đọc sách
Thanh Diễn hai tai không nghe thấy tiếng của thiếu nữ, chỉ lo cắm đầu ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc, cái bánh ngọt đã bị thiếu niên ăn sạch sành sanh. Thiếu niên thậm chí không quên mút ngón tay, liếm sạch những gì còn sót lại.
Thư Tiểu Nho im lặng không nói, nhỏ giọng buông một câu.
“Đồ háu ăn!”
Bất quá nghĩ lại, tiểu tử này cũng coi như bình tĩnh, bị mình năm đó đâm xuyên, thế mà một chút phản ứng cũng không có.
Quả nhiên là vinh nhục không sợ hãi.
Thanh Diễn lại cười, không khỏi nói: “Một miếng cơm, một hạt gạo, đều là công sức khó khăn, một chén cháo một bữa cơm đều cần phải quý trọng, ta không phải tham ăn, ta chỉ là trân trọng lương thực.”
Câu này khiến Thư Tiểu Nho hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng khép sách, ngẫm nghĩ nói:
“Ừm.....không ngờ, ngươi còn có thể nói lời như vậy.”
Thanh Diễn nhìn cô nương, cười toe toét để lộ hàm răng trắng, đắc ý nói: “Đọc thơ ba trăm bài, không biết làm thơ cũng biết ngâm nga, nhiều điều hay.”
Thư Tiểu Nho như có điều suy nghĩ gật đầu, tỏ vẻ tán thành, nhỏ giọng nói: “Vậy xem ra, ngươi thật đúng là đã đọc qua chút sách.”
“Đó là, ta chẳng phải đã nói, ta là người dòng dõi thư hương Hứa gia, đều là người đọc sách.” Thanh Diễn ngạo nghễ nói, nói được một nửa, lại ngượng ngùng gãi đầu, cúi đầu nhìn quyển sách trên đầu gối, ngượng ngùng nói: “Chỉ là, ta cứ đọc sách là lại thấy mệt rã rời, đầu óc thì đau nhức, cho nên...ha ha ha, bất quá... Ta còn giỏi hơn tỷ ta, tỷ ta còn không bằng ta đây.”
Nói rồi cầm cuốn Xuân Thu lên giở liên hồi, đặt trước mặt Thư Tiểu Nho, chứng minh: “Này, ngươi xem, ta đã đọc được một nửa, ta vẫn luôn có cố gắng học.”
Thư Tiểu Nho nửa tin nửa ngờ liếc nhìn, quả thực là đã xem hơn phân nửa, không hiểu hỏi một câu:
“Quyển sách này của ngươi đã lật được bao nhiêu năm rồi?”
Thanh Diễn nghe vậy, theo bản năng nghĩ ngợi, bẻ ngón tay, đếm một hồi, tự nhủ: “Ừm... sách này là do tiên sinh cho ta vào năm 18 tuổi, ta bây giờ chưa đến 500 tuổi, vậy chính là mới học chưa đến 500 năm, thế nào, cũng được chứ?”
Cô nương đương nhiên ngẩn tò te.
Cái gì mà mới chưa đến 500 năm, mà nhìn vẻ mặt hắn, dường như vẫn rất kiêu ngạo, cái này...
Khiến nàng còn có thể nói gì đây.
Lắc đầu, khẽ thở dài, nhẹ giọng gọi:
“Giang Thanh Diễn.”
“Ừ?”
Thư Tiểu Nho hỏi: “Ngươi biết vì sao ngươi không mang họ Hứa không?”
Thanh Diễn chỉ cảm thấy khó hiểu, nhún vai nói: “Bởi vì ta mang họ Giang.”
Thư Tiểu Nho giơ một ngón tay, lắc qua lắc lại trước mặt Thanh Diễn, trịnh trọng nói:
“Không, bởi vì Hứa Gia là dòng dõi thư hương, mà ngươi không phải là người đọc sách, cho nên ngươi họ Giang.”
Thanh Diễn ngơ ngác, như lọt vào sương mù, nói thật, hắn nghe không hiểu, nhưng đó không phải là vấn đề của hắn.
Nhìn chằm chằm cô nương cẩn thận đánh giá một hồi, gãi đầu, thầm nói: “Chậc chậc, ngươi giống tiên sinh thật.”
Thư Tiểu Nho ngẩn người, hồ nghi hỏi: “Ừm, chỗ nào giống?”
Thanh Diễn đương nhiên nói: “Đều không thật dễ nói chuyện.”
Thư Tiểu Nho trợn mắt, không thèm để ý.
Thanh Diễn đổi chủ đề, không đầu không đuôi nói: “Bất quá, ngươi là người không tệ, ta thích ngươi.”
Khóe miệng Thư Tiểu Nho co giật, trợn mắt hỏi: “Cho nên, ngươi đang thổ lộ?”
“Cái gì thổ lộ?” Thanh Diễn hoảng hốt.
Thư Tiểu Nho bĩu môi, đoán chừng thiếu niên này cũng không có tâm tư đó, hắn nói thích, hẳn là đơn thuần không ghét đi.
Tựa như mình thích ăn thịt dê, lại không thích ăn thịt bò vậy.
Thản nhiên nói: “Không có ý nghĩa... Ngươi nói thử xem, ngươi thích ta ở điểm nào, ta sẽ sửa.”
Thanh Diễn thành thật nói: “Bởi vì ngươi mời ta ăn đồ ăn, cho nên ngươi là người tốt, ta thích người tốt.”
Thư Tiểu Nho có chút dở khóc dở cười, thật không biết phải hình dung thiếu niên này như thế nào, tức giận nói: “Vậy nên, chỉ vì ta cho ngươi ăn bánh ngọt, nên ta chính là người tốt?”
Thanh Diễn thấy phải: “Đúng vậy.”
Thư Tiểu Nho không chắc chắn nói: “Chỉ một bữa cơm thôi sao?”
Thanh Diễn phủ nhận: “Không, là hai bữa, lần trước ngươi còn nướng thịt trả cho ta.”
Thư Tiểu Nho sững sờ: “Vậy cũng tính sao?”
“Tại sao không tính.”
Thư Tiểu Nho không còn gì để nói, tiếp tục lật sách, thuận miệng nói: “Được rồi, ngươi nói tính thì tính vậy.”
Thanh Diễn nhìn cô nương, truy hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy ta rất dễ dãi không?”
Cô nương mắt nhìn thẳng vào dòng chữ trong sách, cười ý vị sâu xa.
“Ha ha...”
Thanh Diễn tự giải thích: “Kỳ thực ta không phải loại người dễ dãi đó.”
Cô nương gật đầu, không nhịn được ừ hử hai tiếng.
“Ừ.”
Thanh Diễn nói tiếp: “Thật, mặc dù ta ham ăn, nhưng đừng tưởng ai mời ta ăn cơm ta đều thích, ít nhất mời một bữa là không được, ít nhất cũng phải hai bữa mới được.”
Cô nương có chút không hiểu, quay đầu nhìn thiếu niên, hỏi: “Ừm... tại sao phải là hai bữa?”
Thiếu niên rất nghiêm túc nói: “Bởi vì quen biết rồi thì phải quen hơn, nên ít nhất phải hai bữa.”
Nhìn chằm chằm thiếu niên, cô nương thật không nhịn được nữa: “Xin nhờ, đại ca, quen biết rồi thì phải quen hơn không phải là như ngươi dùng.”
Thanh Diễn gãi đầu: “Vậy à? Không phải ý đó sao?”
“Dĩ nhiên không phải.”
“A...... Được rồi, vậy sau này ta thêm một bữa nữa, ba bữa vậy.”
“Ừm... nghe ý của ngươi, là muốn ta mời ngươi thêm một bữa nữa?”
“Được không?”
“Đi chỗ khác chơi.....”
Hai người mỗi người một câu, thiếu niên thẳng thắn ngay thẳng, khiến cô nương dở khóc dở cười, lại giữa lúc bất tri bất giác.
Không còn cảm thấy ghét thiếu niên trước mắt.
Ít nhất thì những lời thiếu niên nói trước đó, nghĩ lại cũng không phải là cố ý.
Chỉ là đứa trẻ này EQ quá thấp mà thôi.
Đúng là thật không biết ăn nói.
Bảo hắn ngốc đi, hắn không ngốc, bảo hắn ngu xuẩn đi, hắn cũng không ngu, phải nhìn kỹ thì, là trong đầu thiếu mất một sợi dây thần kinh.
Nhưng mà.
Ở cái thế giới hỗn loạn này, người với người, người với yêu, gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ.
Trước mặt một bộ, sau lưng một bộ.
Là người hay quỷ đều đang diễn trong cái thế giới này, lời nói thật chẳng được mấy câu, lòng chân thành càng là cho chó ăn.....
Giống như Thanh Diễn thế này, coi là thật giống một dòng nước trong, khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Mặc dù ngay từ đầu có chút khó chịu.
Thế nhưng thật sự hiểu rõ và tiếp xúc, lại hoàn toàn có thể tiếp nhận, hơn nữa hài tử không hư, không có quá nhiều ý đồ xấu.
Cùng chung sống.
Rất dễ chịu, cũng rất thoải mái, chưa nói đến thích, nhưng mà cũng không ghét.
Rồi thì sao đây.
Gió vẫn thổi, rừng trúc vẫn cứ xào xạc, thiếu niên nằm bên cạnh, ngắm trời xanh mây trắng.....
Cô nương lật sách, đọc những câu chuyện trong trang sách.
Tương đối không nói gì.
Có điều ánh mắt của cô nương luôn lén lút liếc nhìn thiếu niên.
Đột nhiên.
Cô nương dùng mũi chân, nhẹ nhàng đá bắp chân của thiếu niên.
“Ê——”
Thiếu niên nhìn cô nương, hỏi: “Sao vậy!”
Cô nương hỏi: “Ngươi có muốn đọc sách không?”
Thiếu niên u mê.
Cô nương kiên nhẫn nói: “Canh ba đèn sáng canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách, tóc đen không biết chăm học sớm, đầu bạc hối hận đọc sách trễ.”
“Đọc sách cũng như vạn sự vạn vật, tinh thông do cần cù, bỏ hoang do lười biếng, thành nhờ tích góp, bại bởi xuôi theo, ngươi còn trẻ, lại có thời gian, sao không mài giũa con dao của ngươi, đọc thêm nhiều sách, làm phong phú bản thân?”
Thiếu niên hoảng hốt, khẽ giật mình khẽ giật mình.
Cô nương lại đá một cái vào thiếu niên: “Trả lời đi?”
Thanh Diễn đáp: “Ta đọc sách là đau đầu........”
Cô nương như không nghe thấy, híp mắt cười nói: “Ta có thể dạy ngươi.”
Nhìn cặp mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm, và gương mặt ấy, Thanh Diễn nuốt nước miếng, không hiểu sao mà nhỏ giọng, thế mà lại quỷ thần xui khiến nhẹ gật đầu.
Nói một câu: “Thử xem?”
Cô nương cười cười, nói: “Thử xem!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận