Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 458: mười năm lại vội vàng.

Chương 458: Mười năm thoáng chốc trôi qua.
"Trong vườn hoa đào có am hoa đào, trong am hoa đào có tiên."
"Đào Tiên nhân trồng cây đào, bẻ hoa thưởng trước chẳng nề."
"Tỉnh rượu ngồi trước hoa thưởng, say rượu ngủ dưới gốc hoa."
"Nửa tỉnh nửa say ngày qua ngày, hoa nở hoa tàn năm tiếp năm..."
Hứa Khinh Chu đứng dưới gốc đào, đứng bên Linh Hà, giơ vò rượu lên hớp một ngụm, vừa ngâm nga vừa chìm đắm trong đó, đuổi đi một ngày nhàm chán.
Lâm Sương Nhi không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh hắn, hai tay nhỏ chắp sau lưng, nghiêng người nheo mắt.
"Tiên sinh, thơ hay quá."
Hứa Khinh Chu khẽ liếc mắt nhìn cô nương trước mặt, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Lâm Sương Nhi cười khúc khích đáp: "Đến nhìn ngươi một chút thôi, thế nào, ở đã quen chưa?"
Hứa Khinh Chu nhếch mép, ý vị thâm trường nói: "Tỉnh thì trăng sáng, hết thảy thanh phong, ở đâu cũng vậy thôi."
Lâm Sương Nhi nhăn mũi, bóng gió nói: "Đã như vậy, sao tiên sinh không thử xem coi đây như nhà của mình, nhận Vô Ưu bọn hắn về sau cũng đừng đi nữa, hi hi."
Hứa Khinh Chu uống một hớp rượu nồng, mang theo bảy phần thản nhiên, ba phần đắng chát.
"Ở nhân gian một chuyến, cái gì mới là kết cục? Đều chỉ là tạm bợ mà thôi, đều là bèo trôi nhân gian, theo năm tháng bụi bặm, lấy đâu ra nhà chứ."
Dừng lại một chút, hắn thản nhiên cười: "Đương nhiên, cũng không cần phải vậy, còn sống là tốt rồi."
Lâm Sương Nhi ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá, tiện tay ném vào Linh Hà, nói: "Lời tiên sinh nói rất đúng nhưng cũng không đúng."
"Ồ, cô nương có cao kiến gì?"
Lâm Sương Nhi xoay người, hơi ngẩng đầu nhìn nghiêng mặt Hứa Khinh Chu, đôi môi anh đào khẽ mở, cười nói: "Sương Nhi cảm thấy, anh hùng không cần hỏi xuất thân, nhưng không thể không có kết cục, tiên sinh cũng vậy."
"Tiên sinh có chí độ tận chúng sinh, nhưng chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi, đến lúc đó cũng cần có chỗ nghỉ ngơi chứ?"
"Cũng như chim hòe thả bay, dù bay đến đâu cũng có cây bạch đàn đợi nó, mệt thì có thể nghỉ một chút, nghỉ ngơi đủ sức mới có thể đi xa, mới đi được xa hơn nữa..."
Hứa Khinh Chu khựng lại, không thể phản bác.
"Ừm... lời của Lâm cô nương rất sâu sắc."
Lâm Sương Nhi mím môi cười: "Cũng là học từ tiên sinh mà ra."
Hứa Khinh Chu ngước nhìn mây trôi trên trời, như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thực sự là cần có một mái nhà."
"Tiên sinh nói gì vậy?"
"Ta nói hôm nay thời tiết cũng coi như không tệ."
"Ta thấy tâm tình tiên sinh có vẻ cũng tốt mà..."
"Ừm, không sai."
Từ ngày Thủy Vân Thi đính hôn, Hứa Khinh Chu theo hẹn ở lại Tiên Âm Các.
Vân Thi chọn một mảnh đất trống ở bên bờ Linh Hà trong rừng đào, tự tay dựng cho Hứa Khinh Chu một cái sân nhỏ.
Nghe nói Hứa Khinh Chu ở viện Rơi Kiếm nuôi gà vịt ngỗng dê heo, thế là nàng cũng cho Hứa Khinh Chu tìm chút con vật về nuôi, còn chặt vài cây đào làm một mảnh vườn rau.
Chỉ để Hứa Khinh Chu ở cho thoải mái.
Thịnh tình khó từ.
Hứa Khinh Chu từ đó cũng ở lại.
Mỗi ngày hắn cũng thay các đệ tử trong tông môn Giải Ưu.
Bọn họ đều theo thứ tự mà đến, Hứa Khinh Chu không cần quản, chỉ cần mỗi sáng rời giường là các cô nương đến trước sân, cứ thế mà Giải Ưu giải sầu.
Hắn nghe nói.
Liên quan đến chuyện danh ngạch, ba các mười sáu đường của Tiên Âm Các thay phiên nhau đến, còn về bí mật chọn ra người may mắn như thế nào, Hứa Khinh Chu ngược lại không hề hỏi đến.
Ít nhất hắn được rảnh rang, như vậy là rất tốt rồi.
Từ ngày đó, hôn sự của Vân Thi và Thủy Vân Thi coi như chính thức định ra.
Nhưng, hôn lễ vẫn chưa tổ chức.
Tu tiên giới của họ cũng coi trọng cái gọi là ngày lành tháng tốt.
Sau một hồi tính toán, cuối cùng quyết định mười năm sau cử hành.
Về phần tính toán ra sao, Hứa Khinh Chu không được biết, cũng không hỏi, tóm lại rất mơ hồ.
Không phải thời gian mà tính bằng năm.
Quả không hợp lẽ thường.
Thủy Vân Thi cùng Vân Thi, có thể không chỉ đơn giản kết thành đạo lữ.
Hai người, một người là tông chủ, một người là đế quân, sự kết hợp của hai người liên quan đến nhiều chuyện.
Đó là đại sự của tông môn, cũng là đại sự của quốc gia, tự nhiên là chuyện lớn của thiên hạ này.
Mặc dù hôn lễ định mười năm sau.
Nhưng nghe nói thiếp mời đã phát đi rồi, trong mắt Hứa Khinh Chu thì càng không hợp lẽ thường.
Lúc trước ta bảo đổi bộ y phục, ngươi lại nói tranh thủ thời gian.
Bây giờ đợi những mười năm, ngươi lại bảo phù hợp lẽ thường, hợp quy củ.
Điều này khiến hắn có thể nói gì đây?
Dứt khoát không phải chuyện của mình nữa, thích sao thì sao đi, hắn cứ thành thành thật thật giải ưu độ người, tiêu hao hết âm là được rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi, an nhàn tự tại.
Thế là.
Chớp mắt năm năm đã qua, thời gian trôi nhanh như vậy đó thôi.
Bất quá hiện tại Hứa Khinh Chu không còn mải mê trồng rau nuôi heo, mà say mê một việc khác.
Nấu rượu.
Dùng hoa đào khắp núi mà ủ thành rượu, đặt cho nó cái tên là: "Đào Hoa Nhưỡng".
Trải qua mấy năm tìm tòi, tay nghề cũng đã Tiểu Thành.
Rượu ủ ra tuy không đến mức thuần hương nức mũi nhưng ít nhất là uống được, mà cũng không uống chết người.
Về phần vì sao nghĩ tới việc ủ rượu này.
Hết cách rồi.
Hàng tồn từ Phàm Châu mang tới, bị mình uống hết hơn phân nửa.
Còn lại, hắn phải tiết kiệm chút, rượu cố hương uống hết một vò là thiếu một đàn mà.
Rượu ở Hoàng Châu, tự nhiên cũng có rượu ngon.
Cũng như loại nổi danh nhất "Thiên Tử Túy", Thủy Vân Thi cho mình rất nhiều, hương vị sao, tự nhiên là khỏi nói rồi.
Cho nên cuối cùng việc nấu rượu là vì nhàm chán, tìm cách giết thời gian mà thôi.
Trường sinh tu hành, mấy chục năm chẳng qua là một đoạn rất nhỏ, tương lai còn dài lắm.
Hắn không phải tiên, cũng không phải thánh, nói tóm lại vẫn phải có chút sở thích chứ.
Thời gian ở Tiên Âm Các trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, mười năm đã hết, thoáng chốc mười năm trôi qua, Hứa Khinh Chu cũng đã ở trong rừng đào mười năm, thời gian ước định cũng đã qua một nửa.
Trong khoảng thời gian đó, cũng thường có cố nhân tới thăm.
Trì Duẫn Thư tới một lần.
Lạc Nam Phong cùng Hạ Vãn Di tới một lần.
Kiếm Lâm trời thì rất cần cù, tới những sáu bảy lần, thật là rảnh rỗi.
Mà mỗi lần đến đều ở lại rất lâu.
Ngoài mặt nói là đến thăm Hứa Khinh Chu, nhưng thực chất nguyên nhân ai cũng hiểu rõ.
Ý không nằm trong lời mà.
Nếu không vì quy củ của Tiên Âm Các.
Tiểu tử này chắc là ở lại luôn chứ chẳng thèm về.
Mỗi lần cố nhân tới, Hứa Khinh Chu tự nhiên hào phóng lấy Đào Hoa Nhưỡng ra, mở tiệc thết đãi.
Cùng nhau say sưa dưới ánh trăng.
Về phần ba người Tam Oa.
Cảnh giới vẫn vậy, chưa hề đột phá Bát Cảnh.
Tính ra thời gian thì cảnh này đã cản trở bọn họ gần hai mươi năm rồi, bất quá có thể hiểu được, dù sao con đường tu tiên càng về sau thì càng chậm, nhanh chưa chắc là chuyện tốt.
Tu hành cảnh giới cao coi trọng chữ Ổn, tiến hành từ từ mà thôi.
Thấy Vân Thi cùng Thủy Vân Thi ngày đại hôn sắp đến, cả Huyễn Mộng Sơn đều bận rộn.
Hôn lễ của bọn họ chọn vào cuối xuân, cũng là thời điểm hoa đào nở rộ nhất.
Hứa Khinh Chu thấy cây đào bắt đầu đâm chồi thì cũng vội lo chuyện của mình, liền động tay nặn bùn, chuẩn bị xây thêm một xưởng nhỏ để cất rượu.
Trong lúc bận rộn, Thủy Vân Thi lại tới, hôm nay hắn không đeo mặt nạ nên vẫn cứ đẹp trai như thường.
"Tiên sinh, đang làm việc đấy à?"
Nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ này, Hứa Khinh Chu một chút hứng thú đều không có, bao nhiêu tâm tình tốt đều bị phá hỏng.
Cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên oán giận: "Ngươi lại tới làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận