Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 596: khói lửa nhân gian.

Chương 596: khói lửa nhân gian. Thư Tiểu Nho không hề động, vẫn còn đắm chìm trong tâm tình của mình —— Bốn phía các cô nương lại không hề bình tĩnh. Đặc biệt là Yêu tộc, tâm tình bất mãn trỗi dậy, một người dẫn đầu kéo theo, chen chúc mà ra. Ngay cả đám nam sinh bên trái hàng, cũng ồn ào theo, biểu lộ bất mãn, tựa hồ muốn dùng điều này để cầu công bằng. Quả là ngây thơ... "Vì cái gì? Vì cái gì nàng được tới trước....." "Đúng a, rõ ràng là ta xếp số một đó." "Không công bằng, có chuyện mờ ám...." "Có phải là phân biệt đối xử với nhân yêu không." "Ta không phục...." Trong tiếng huyên náo, Thành Diễn rút thanh trọng kiếm trên lưng, đột nhiên cắm xuống đất, nghe bịch một tiếng, bụi tung lên. Trọng kiếm cắm sâu vào mặt đất vài thước, Thành Diễn một chân giẫm lên chuôi kiếm, thân thể nghiêng về phía trước, một tay chống lên đầu gối, một ngón tay chỉ đám người, thản nhiên nói: "Không phục, rút kiếm ——" Vẻ bá đạo hiện rõ, khí thế căng thẳng, dọa đám người vội vàng câm lặng, ngoan ngoãn ở lại, bất mãn giấu trong lòng, không dám nói nửa lời trái ý. Thành Diễn khinh thường liếc đám người, cuối cùng lại nhìn về phía Thư Tiểu Nho, không nhịn được nói: "cắt...." "Này người, ngươi nhanh lên, lề mề quá..." Thư Tiểu Nho hít sâu, tự nhủ, khuyên chính mình không nên so đo với kẻ thô lỗ trước mặt, chớ vì nhỏ mà bỏ lớn. Tóm lại. Chuyện chính sự mới quan trọng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng gạo, bưng thân mình, trong ánh mắt của đám người từ từ đi về phía trước. Đến bên Thành Diễn, khẽ dừng bước, dáng tươi cười vẫn như cũ, nhưng lời nói gần như thốt ra từ kẽ răng, "Ta không phải đồ đần, cũng không phải người nào, ta có tên, ta tên Thư Tiểu Nho!" Nói xong, hung hăng liếc Thành Diễn một cái, rồi khôi phục vẻ thường, quay người hướng về đám người, khiêm tốn nói: "Chư vị, thật xin lỗi!" Chắp tay bái tứ phương, rồi quay người vào trà lâu. Phong thái vẫn vậy. Thành Diễn chỉ cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thư Tiểu Nho." "Tên chả ra gì!" Một tay rút trọng kiếm lên, liếc nhìn đám người, lại nhìn cô nương kia đã vào trà lâu, hắn nhìn về phía tiểu hòa thượng nọ. Thuận miệng nói: "Hòa thượng kia...." "Gọi ta phải không?" "Ngươi tên gì?" "Bẩm thí chủ, tiểu tăng pháp danh Thập Giới!" tiểu hòa thượng khiêm tốn đáp. Thành Diễn như có điều suy nghĩ gật đầu, nói một cách hiển nhiên: "Ừm... Thập Giới, ngươi ra phía trước, xếp số một." Bốn phía lại một trận thổn thức, bất mãn càng sâu, nhưng lần này, không ai dám mở miệng oán thán. Dù sao, người trước mắt thật không nói lý lẽ, động một chút là làm liền, không thể trêu vào. Tiểu hòa thượng nghe vậy mừng rỡ. "Tốt tốt tốt, đa tạ!" Vừa nói vừa bước lên phía trước, ngẩng cao đầu, híp mắt nhìn trời, không quên đắc ý nói với người xung quanh: "Thấy chưa, hôm qua tiểu tăng đã nói, ta và vị tiên sinh kia có hẹn, các ngươi còn không tin." "Người xuất gia không nói dối!" Có thể nói là nở mày nở mặt, vui vẻ đắc ý, cảm thụ ánh mắt muốn xé mình ra nhưng bất lực. Thật là sung sướng. Những ấm ức hôm qua, vào khoảnh khắc này tan biến không còn dấu vết. Đứng đầu đội ngũ. Tiểu hòa thượng tựa hồ đứng ở đỉnh thế giới, cười không kiêng nể gì, còn rạng rỡ hơn cả tượng Phật Di Lặc. "cắt... thật biết đắc ý." "Ta cảm thấy, chúng ta bị nhắm vào rồi, đều để Nhân tộc đi vào trước." "Đúng đó, cái đội hình này có ý nghĩa gì chứ?" "Cũng đừng vội, việc này chẳng liên quan gì tới Nhân tộc hay Yêu tộc, hôm qua bọn họ tìm tiên sinh này, cũng bị ngó lơ đấy thôi?" "Ờ...còn chuyện này nữa sao?" Trước trà lâu. Thư Tiểu Nho điều chỉnh tốt cảm xúc, vào lại trà lâu, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác là, mùi thịt xộc vào mũi.... đập vào mắt là ...... Thư sinh tiên sinh nọ, một tay cầm quạt, một tay cầm bút lông cỡ lớn, đang ngồi xổm bên cạnh lò than bận rộn. Trên kệ bên cạnh bày biện một số đồ ăn, có món chay, món mặn..... đủ loại, nhưng tất cả đều được xiên qua những cây que sắt. Trên lò lửa cũng để một khung sắt, trên đó bày thịt, thỉnh thoảng thấy thư sinh đảo xiên, còn phải dùng bút lông quết dầu lên.... Bên trong lò than thỉnh thoảng phát ra tiếng "xèo xèo". Thư Tiểu Nho cảm thấy lạ lùng, khụt khịt mũi, rất thơm.... vị giác lập tức tiết ra nước bọt. Không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng. Nghe thấy động tĩnh, Hứa Khinh Chu liếc nhìn Thư Tiểu Nho, nhiệt tình hô: "Thư cô nương tới rồi, mau lại đây ngồi...." Thư Tiểu Nho khẽ khom người. "Ra mắt Hứa tiên sinh!" Hứa Khinh Chu cười nói: "Đi nào, đừng khách sáo thế." Kéo một chiếc ghế trúc nhỏ đến bên lò than, vỗ nhẹ, "Ngồi xuống nói." Thư Tiểu Nho tất nhiên tùy khách chủ liền, ngồi xuống. Nhìn trước mắt khói lửa bập bùng, nghe tiếng "xèo xèo" bên tai, nghe mùi thơm xộc vào mũi, chăm chú nhìn thư sinh lang này. Tú mi hơi nhíu lại, trong mắt sóng sánh. Giờ phút này. Nàng nhìn thấy một mặt khác của thư sinh, không hề giống ngày thường, khói lửa nhân gian, một nho sinh bình thường. Hứa Khinh Chu chủ động đưa xiên thịt nướng đến trước mắt cô nương, cười nói: "Nếm thử tay nghề của ta đi." Thư Tiểu Nho không từ chối, vui vẻ nhận lấy. "Cảm ơn!" Hứa Khinh Chu buông quạt và bút lông, cũng lấy ra một xiên, biểu diễn cho Thư Tiểu Nho xem. "Chấm cái này...đúng...thử một chút, rất thơm." Thư Tiểu Nho học theo, lại có chút ngại ngùng, dùng ống tay áo che mặt, ăn một miếng, tinh tế nhấm nháp, tinh thần phấn chấn. Theo bản năng gật đầu. "Ừm...ngon." Hứa Khinh Chu thoải mái cười một tiếng, "Thật không, ngon thì ăn thêm chút nữa." Thư Tiểu Nho đáp lời, "Tốt! Cám ơn ngươi." "Khách khí!" "Cái này gọi là gì? Ta lần đầu tiên ăn...." "Thiêu nướng." Nghe vậy, cô nương như đang làm rõ nghĩa, híp mắt cười nói: "Thiêu nướng? Dùng lửa thiêu, nướng lên, cho nên gọi thiêu nướng, thật hợp thực....." "Ngươi nói như vậy, cũng đúng!" "Ha ha...." Hứa Khinh Chu tiếp tục làm việc, Thư Tiểu Nho từ từ ăn. Thư sinh nhìn chăm chú đống lửa. Cô nương nhìn thư sinh trẻ tuổi. Thấy không chỉ là thư sinh trẻ tuổi, còn thấy cả cuộc sống. Nàng thật cảm thấy, Hứa Khinh Chu rất biết hưởng thụ cuộc sống.... trong bí cảnh Tiên Trúc này như vậy, trước kia hẳn cũng không kém. Thật là thong thả. Ở cùng cũng rất dễ chịu, có một loại cảm giác không hiểu, rõ ràng mới quen, lại giống như bạn bè lâu ngày gặp lại. Mà hắn cũng không hề ra vẻ. Hai lần nói chuyện, hai cảm giác, Hứa Khinh Chu thể hiện với nàng là hai người hoàn toàn khác nhau..... Thú vị, giản dị, bình thản, rất đỗi bình thường.... Đương nhiên. Vẫn có chút đẹp mắt. Không chỉ đôi mắt sáng ngời, mà còn có một phong cách riêng. Nàng dường như rất ngưỡng mộ Hứa Khinh Chu, ngưỡng mộ cuộc sống của hắn, hưởng thụ cuộc sống, lúc nhàn rỗi đọc sách, lúc bận rộn lại lo bếp núc.... Một lát sau, Hứa Khinh Chu buông việc, lấy khăn tay lau tay nhiều lần, rồi nói: "Tốt rồi, không sai biệt lắm, nói chuyện chính đi." Thư Tiểu Nho cũng dùng khăn lau khóe miệng dính mỡ, gật đầu nói: "Ừ, được!" Thư sinh nói: "Vậy thì thỉnh cô nương, đưa tay cho ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận