Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 174: Phó thác.

Chương 174: Phó thác.
Hứa Khinh Chu nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, ở thời đại này, dưới bối cảnh như vậy, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ. Huống chi đây lại là nhà đế vương.
Ngay lúc này, không ngờ Ngụy Công lại chuyển giọng, đáy mắt lại mang theo một tia vui mừng, chín phần thoải mái. Trong một khoảnh khắc, Hứa Khinh Chu thậm chí hoài nghi là Dạ Thái Thâm, vì thế mà bị hoa mắt.
Nhưng Thương Nguyệt Tào nói tiếp sau đó lại khiến hắn có một cảm xúc khác.
Thương Nguyệt Tào nói: “Bất quá bây giờ không giống với lúc trước, thánh thượng gặp được tiên sinh rồi.”
“Núi sông không đủ nặng, nặng ở gặp quý nhân, nếu có quý nhân giúp, ngược gió cũng có thể đi vạn dặm.”
“Tiên sinh chính là quý nhân.”
Ánh mắt lướt qua Hứa Khinh Chu, lại một lần nhìn về phía bản nháp trên bàn kia, tiếng nói tiếp tục, ánh mắt nặng nề, lộ vẻ không thể nghi ngờ.
“Cho dù nàng là nữ tử, cũng có thể làm nên đại sự.”
Nói xong trong sự kinh ngạc của Hứa Khinh Chu, Ngụy Quốc Công chấp lễ đệ tử, cúi đầu bái sát đất.
“Thương Nguyệt và thánh thượng, lão phu liền cùng nhau giao phó cho tiên sinh.”
Trong lúc hoảng hốt, Hứa Khinh Chu thấy một người mà hắn định là kẻ xấu, thế mà lại đứng cao hơn cả mình. Thương Nguyệt Tào bái hắn ba lần, lần thứ nhất, là lần đầu gặp gỡ, vì cầu hắn đến. Lần thứ hai, là vì mình cầu một con đường sống mà bái. Là cầu sinh. Lần thứ ba, lại là vì Thương Nguyệt mà bái. Là phó thác.
Trong lòng hắn vô cùng phức tạp, vẻ mặt khó tránh khỏi xúc động.
Thương Nguyệt Tào đứng thẳng dậy, trầm giọng nói: “Tiên sinh dừng bước, lão hủ cáo từ.”
Nói xong cửa "két" một tiếng bị mở ra. Một sợi ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, thuận thế chui vào phòng, vẩy trên mặt đất. Gió đêm thổi nhẹ, vụt qua con đường, trêu đùa mười sáu ngọn nến xen lẫn nhau, khiến ngọn lửa chập chờn lay động. Ánh sáng yếu ớt tràn ra khỏi phòng, chiếu lên thềm đá trước cửa, kéo dài về phía trước. Ánh trăng trên trời sáng trong không tì vết, trải thành một mảnh ngân hà. Ánh nến dưới đất, hào quang ngập tràn, soi sáng khắp phòng. Nơi hai ánh sáng giao nhau, ai lại phân biệt được rõ ràng, đây là trăng sáng vằng vặc, hay là ngọn đèn cô độc đang cháy.
Hứa Khinh Chu chỉ biết rằng, ngày hôm đó, Thương Nguyệt Tào bước đi trong ánh sáng ấm áp, rồi xa dần cùng ánh sáng lạnh lẽo...
Thương Nguyệt Tào đi, từ trong phòng, ra sân, rồi ra khỏi cổng viện, không hề quay đầu lại. Hứa Khinh Chu tất nhiên là dõi mắt theo, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, thư giãn lông mày, có chút ngửa đầu, ngắm nhìn trăng sáng, tinh hà đầy trời, lại khẽ chau mày, nhìn ánh nến, giấy viết bản thảo đầy phòng.
Hắn khẽ nói: “Vậy nên, hôm nay ngươi đến, là vì chính mình cầu một con đường sống, hay là tìm cho Thương Nguyệt một đại đạo?”
“Chẳng lẽ lại, ta thật nhìn lầm ngươi.”
Trong nhất thời, đúng là khó phân thật giả, thiện ác khó phân, đúng sai khó nói chuyện.
“Giang sơn phong nguyệt, vốn không thường chủ...”
Ngoài viện. Thương Nguyệt Tào mang theo Lân rời đi, Chu Hư và Trương Bình vẫn đứng tại chỗ, từ đầu đến cuối dõi mắt nhìn... vẻ mặt khác nhau, tràn đầy không hiểu.
Hồi tưởng lại lúc nãy, trước khi rời đi, Thương Nguyệt Tào đã nói với hai người: "hãy đi theo Vong Ưu tiên sinh, để lão phu lúc còn sống có thể nhìn thấy thế giới của tiên sinh."
Đến khi Thương Nguyệt Tào rời khỏi biệt viện Nam Thành hoàn toàn, Trương Bình mới lẩm bẩm: “Lão già này, có phải đang châm chọc chúng ta không?”
Chu Hư lắc đầu, phủ nhận nói: "Không phải, hẳn là bị mị lực của tiên sinh khuất phục rồi."
Trương Bình lơ mơ gật đầu. “Ừm, tiên sinh thật trâu bò, ngay cả lão già này cũng phục, khó tin à.”
Chu Hư cười: “Thương Nguyệt Tào cho dù đa mưu túc trí, tâm tư thâm sâu, từ đầu đến cuối chỉ là một người thôi, người sao có thể thắng nổi tiên chứ...”
Trương Bình nhíu mày, đồng ý nói: “Cũng đúng.”
Ngoài biệt viện Nam Thành ——
Thương Nguyệt Tào tiến đến gần trước xe ngựa thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lân, nói: “Lân, ta phải đi rồi.”
Một câu nói đột ngột khiến Lân khựng lại, ánh mắt chần chờ, không rõ ý.
“Ngươi đi đi, đừng đi theo ta nữa, muốn đi đâu thì đi đi.”
Lân giật mình tỉnh lại, hiểu rõ, Ngụy Công đã nói rõ ràng như vậy, hắn cho dù ngu ngốc đến mấy, cũng nghe hiểu. Ánh mắt của hắn kiên định, đanh thép nói: “Ta không đi, ngài đi đâu, ta đi đó.”
Ngụy Công lại hỏi: “Cho dù ta không phải quốc công, cho dù ta không có gì sao?”
Lân cười hiền nói: “Sẽ không, ngài vẫn còn có ta.”
Ngụy Quốc Công cũng bật cười, trong mắt tràn đầy cảm kích và vui mừng, nhưng vẫn trêu đùa: “Sau này, ngươi đúng là lại thành Lân đại nhân.”
Lân không quan trọng nhún vai, bình tĩnh đáp: “Thật ra lúc nhỏ ta mơ ước được làm một người đánh xe.”
“Ha ha, về phủ thôi....”
“Vâng!”
Một đêm xuân nồng, ngày hôm sau mưa phùn liên tục, dưới mưa Giang Nam ẩm ướt, tảo triều đúng hẹn diễn ra.
Lúc tạnh mưa, triều hội cũng gần kết thúc. Đợi đến khi mọi công việc đã xong, chuẩn bị tuyên bố bãi triều. Ngoài điện lại có một thái giám hớt hải chạy vào.
“Báo, thánh thượng, Ngụy Quốc Công đang chờ nghe tuyên ngoài điện.”
Thánh thượng nhíu mày, chúng thần xôn xao. Tảo triều đã kết thúc, Ngụy Quốc Công vì sao lại đến lúc này. Mà lại, Ngụy Quốc Công vào Kim Loan Điện, khi nào cần thông báo đâu? Hơn nữa, trong khoảng thời gian này đến nay, Ngụy Quốc Công vẫn luôn cáo bệnh ở nhà, hôm nay sao đột nhiên lại đến?
Bọn họ đoán không ra, vì vậy bàn tán ồn ào.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm cũng không nghĩ ra, vẫn bình tĩnh nói: “Tuyên.”
“Thánh thượng dụ, tuyên Ngụy Quốc Công!!!”
Bên ngoài Kim Loan Điện, có một bậc thềm đá dài, tổng cộng 99 bậc, lấy ý chí tận cùng. Hai bên thềm đá, Vũ Lâm quân san sát, chỗ tối còn có đao phủ hộ vệ, âm thầm bảo vệ. Trên mái hiên Kim Loan Điện, ba vị cao thủ, Chu Khanh, Trương Quân, Thôi Thành đang canh giữ.
Giờ khắc này, tất cả Vũ Lâm vệ, hộ vệ, thậm chí cả ánh mắt của ba người đều tập trung vào thềm đá dưới Kim Loan Điện, hướng vào một người kia.
Chỉ thấy hôm nay Ngụy Quốc Công thân mang hắc kim mãng bào, đầu đội kim quan, eo buộc bạch ngọc đái, trang trọng nghiêm túc. Dù đã đến tuổi tri thiên mệnh, tóc đã bạc trắng, nhưng vẫn rất thần thái sáng láng, đúng là không hổ với bốn chữ gừng càng già càng cay.
Hắn từng bước một đi đến trước thềm đá, nhưng lại dừng chân, mở rộng hai ống tay áo, đúng là trước ánh nhìn chăm chú của mọi người. Đột nhiên quỳ xuống, quỳ gối trên những viên gạch ướt đẫm. Rồi lại vô cùng cung kính bái ba bái.
Cảnh tượng đó khiến đám người ngây ngẩn cả người, khiến Chu Khanh kinh ngạc.... Ngụy Quốc Công, người đứng đầu trong Lục Công, gặp vua không quỳ, mang kiếm lên điện, hôm nay thế mà lại quỳ ngoài điện, còn bái ba bái. Điều này khiến sao họ có thể không kinh ngạc?
Trương Quân chau mày lại, nhỏ giọng nói: “Lão già này, rốt cuộc muốn làm gì?”
Chu Khanh cũng mặt mày nghiêm túc, mơ màng lắc đầu. Chỉ có Thôi Thành, theo bản năng nắm chặt tay, trong mắt hiện lên tơ máu.....
Ngụy Quốc Công tiếp tục tiến lên, bắt đầu bước lên trường giai, từng bước một.
Trong toàn bộ hoàng thành, giờ phút này im ắng, các tướng sĩ nín thở ngưng thần, các thái giám cúi đầu nhìn xuống, cứ thế nhìn Ngụy Quốc Công từng bước bước lên thềm đá. Đến trước cửa đại điện. Thế giới chỉ còn tiếng bước chân của Ngụy Công, nhẹ nhàng vang vọng.
Trong đại điện, chúng thần ghé mắt, chờ mong cùng trông ngóng, Thương Nguyệt Tâm Ngâm cũng nhìn chăm chú ra ngoài đại điện. Bọn họ nhìn lão giả bước lên bậc thềm cuối cùng, nhìn thấy hắn dừng lại. Rồi lại nhìn thấy hắn quỳ xuống, bái ba bái. Sắc mặt của bọn họ trở nên quái dị, khác thường, bên trong là không hiểu, là mờ mịt—— Cho dù là Thương Nguyệt Tâm Ngâm, trong mắt cũng chỉ còn bàng hoàng.
Bọn họ rất rõ, Ngụy Quốc Công đang làm gì? Ba quỳ chín bái, chính là cổ lễ. Bọn họ chỉ không hiểu, vì sao hôm nay Ngụy Quốc Công lại như vậy, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận