Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 521: trận kia quyết đấu, Tiểu Bạch đạt được ước muốn.

Chương 521: Trận quyết đấu, Tiểu Bạch đạt được ước muốn.
Tê —— Đám người nhao nhao hít một hơi lạnh, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, gia nhập vào làn sóng đầu tư này.
“Ta cũng ném, ném 100.000.”
“Tính ta một người.”
“Khụ khụ, kỳ thật lão phu cũng có chút tiền riêng.”
“Này, thanh kiếm này, đặt cược, cho cái giá…”
“……”
Kết quả là, cuộc cá cược vì một câu nói của Thành Diễn, biến thành buổi chiêu thương đầu tư.
Rất hài hước.
Một bên là cuộc đấu cờ vây căng thẳng kích thích, tiếng ủng hộ vang dội trời long đất lở.
Một bên là tranh nhau chen chúc ném tiền lên bàn, người sau xuất tiền xa xỉ hơn người trước.
Khí thế hừng hực, ồn ào náo động.
Cả thế giới dường như đắm chìm trong sự kích tình, chỉ có Chu Trường Thọ và mấy sư huynh đệ hùn vốn, nhìn chằm chằm đống tiền đầy bàn, chỉ thấy lo lắng.
Không.
Không phải lo lắng, mà là mộng mị.
Lần đầu tiên trong đời, thấy nhiều tiền như vậy trước mắt mà không hề động lòng, cũng là lần đầu tiên cảm thấy, linh thạch mà lại nóng tay đến vậy.
Thật sự quá nhiều.
Một sư đệ yếu ớt nói: “Sư huynh, lần này có phải làm hơi quá tay rồi không?”
Người còn lại nói: “Đây không phải hơi quá tay, đây là quá lớn rồi.”
Lại một người nói thầm: “Ta có chút sợ.”
Người cuối cùng khổ sở nói: “Bạch Sư Thúc nếu mà thắng thật, chúng ta liền phá sản.”
Chu Trường Thọ ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn xuống, lại nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sinh không luyến tiếc nói: “Đều về thu dọn hành lý đi.”
Bốn người không hiểu, trong mắt nghi ngờ kinh ngạc.
“Có ý gì?”
“Đúng vậy, thu dọn hành lý làm gì?”
Chu Trường Thọ ôm ngực, bi thống nói: “Tùy thời chuẩn bị chạy trốn.”
“????”
Lúc này Chu Trường Thọ giậm chân đấm ngực, không ngờ chính mình cẩn trọng gần nửa đời, lại thua ở đây, vốn tưởng là thế cờ chắc thắng, lại sửng sốt vì một câu nói của Thành Diễn, làm thành đầu tư.
Dù mình thiết kế tỉ lệ cược tỉ mỉ, nhưng không chịu nổi đám người bắt chước theo.
Hơn nữa lượng tiền bạc thực sự quá lớn.
Dù là tỉ lệ cược 10 so với 1, cũng có thể khiến mình mất sạch vốn liếng, lần này hắn coi như thất bại.
Tự nhiên là vô cùng bi thương.
Hồn bay phách lạc rời sân, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Ai về sau còn nói với ta rõ diễn tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, ta liều mạng với kẻ đó.”
Mà hết thảy điều này, tự nhiên đều bị Hứa Khinh Chu đang đứng trên cột buồm cao kia thu hết vào mắt.
Thật là thú vị.
Tiên ngồi một bên, nhấp một ngụm rượu, hai chân lắc lư trong gió, cười nhẹ nhàng nói: “Ha ha, cuối cùng vẫn là đứa nhỏ này gánh vác tất cả.”
Hứa Khinh Chu buồn cười nói: “Tiểu Chu đứa nhỏ này, có thể gánh vác sự tình, từ nhỏ đã thấy nó như vậy rồi.”
Tiên liếc nhìn hắn, “Hứa Khinh Chu.”
“Ừm?”
“Sao ta cảm thấy ngươi thật cao hứng vậy?”
Hứa Khinh Chu cũng nhấp một ngụm, cười ha hả nói: “Cũng tạm.”
Tiên nhẹ nhàng tựa vào cột buồm, nhìn xuống phía dưới, cái tên kia đang chém giết trong chiến trường, mím môi nói: “Ngươi cảm thấy ai có thể thắng?”
Hứa Khinh Chu xoa xoa chóp mũi, khẳng định nói: “Đương nhiên là Tiểu Bạch rồi.”
Tiên hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm thiếu niên.
“Tự tin vậy sao?”
Hứa Khinh Chu híp mắt, “Ngươi không hiểu, đứa nhỏ này, mơ cũng nhớ làm tướng quân đấy, ngươi đừng nhìn nó ngày thường chỉ biết ngây ngô vui vẻ, không có hình tượng gì, nhưng duy chỉ có chuyện này, nó không cho phép có nửa điểm qua loa.”
Tiên gật đầu hiểu không rõ, có chút hăng hái hỏi: “Vừa rồi nó nói là thật sao? Nó thật chỉ huy hơn trăm vạn đại quân?”
“Ừm, ở Phàm Châu.” Hứa Khinh Chu thuận miệng nói, sau đó đột nhiên mắt sáng lên, tràn đầy phấn khởi nói với tiên: “Ta nhớ ra một chuyện thú vị, ngươi không biết đâu, đứa nhỏ này lúc trước rời khỏi Phàm Châu, khóc thương tâm lắm ấy, cũng bởi vì chính mình không còn Đại nguyên soái nữa ————”
Boong thuyền, một đám tướng soái ý chí chiến đấu sục sôi đang tiếp tục chém giết, phân định thắng bại.
Trên cột buồm, Hứa Khinh Chu tràn đầy hứng thú kể cho tiên chuyện thú vị năm xưa của Tiểu Bạch, nghe đến mức vẻ mặt của tiên gọi là đặc sắc.
Đến đoạn cao trào.
Tiên hỏi.
Cái trâm cài ve kia là Nữ Đế tặng?
Hứa Khinh Chu đáp.
Đúng vậy, chính là Nữ Đế kia tặng.
Tiên lại hỏi.
Ngươi thích Nữ Đế đó?
Hứa Khinh Chu đáp.
Đúng vậy, thích Nữ Đế đó.
Tiên hỏi lại.
Nếu như ngươi tìm không thấy nàng thì sao, làm sao bây giờ?
Hứa Khinh Chu đáp.
Vậy thì cứ tìm tiếp thôi, cho đến khi nào tìm thấy mới thôi.
Tiên cười cười nói.
Chúc ngươi thành công, sau đó thì không nói gì nữa, ngồi xem trò vui bên dưới.
Về Nữ Đế, tiên nghe qua vài lời đồn, nhưng cũng không biết nhiều, nói chuyện với Hứa Khinh Chu cũng không nhiều.
Chỉ biết Nữ Đế kia đưa Hứa Khinh Chu một con ve, và 300 năm nay, nàng thường xuyên thấy Hứa Khinh Chu ngẩn người nhìn con ve đó, chỉ vậy thôi.
Đương nhiên, không phải Hứa Khinh Chu cố tình lảng tránh chủ đề liên quan đến Nữ Đế, mà là nàng đang tránh né.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, Nữ Đế kia và Hứa Khinh Chu có quan hệ bất thường, Hứa Khinh Chu cũng có chấp niệm khác thường với Nữ Đế đó.
Nàng không nhắc tới.
Bởi vì nhắc tới, Hứa Khinh Chu chắc chắn sẽ buồn, nàng đến nhân gian là để tìm niềm vui, chứ không phải đến để xem người ta buồn rầu, càng không phải đến tìm sự khó xử.
Cuộc thi đấu trên boong tàu vẫn tiếp tục.
Từng người một bị loại, cục diện giằng co hơn, cuối cùng Tiểu Bạch và Chu Bình An cùng nhau lọt vào trận chung kết.
Triển khai trận quyết đấu cuối cùng.
Không thể không nói, Chu Bình An tuy nhìn giống một kẻ mọt sách, nhưng về tài bày binh bố trận, tầm nhìn đại cục, quả thực như lời hắn nói, không hề nhỏ.
Một đường xông vào trận chung kết, không khỏi khiến người ta kinh ngạc.
Trước đây mọi người biết đến hắn, đơn giản chỉ là hắn hư hư thực thực là con riêng của Hứa Khinh Chu, về việc này, Hứa Khinh Chu cũng không đứng ra phủ nhận.
Nên cứ vậy mà truyền đi.
Tin tức này tự nhiên từ suối vẽ truyền tới, hôm nay bọn họ lại có cái nhìn mới về thiếu niên này.
Cuộc quyết đấu giữa Hứa Tiểu Bạch và Chu Bình An diễn ra rất kịch liệt, có qua có lại, một lần lâm vào bế tắc, khó phân thắng bại.
Khiến cho các khán giả hồi hộp không thôi.
Tiếng cổ vũ có, muốn hét là hét, nhưng nhìn không hiểu là thật, nhưng ai quan tâm chứ?
Đương nhiên có người quan tâm.
Tỷ như Chu Trường Thọ, đang ở cuối thuyền thắp hương, cầu thần bái phật, phù hộ Tiểu Bạch thua đi.
Mà mấy người bọn họ, đương nhiên cũng trở thành những người ủng hộ đáng tin cậy của Chu Bình An.
Bất quá.
Thực tình cuối cùng chẳng cậy nhờ được Thần Minh, cán cân thắng lợi vẫn là nghiêng về Tiểu Bạch.
Quyết chiến kéo dài một lúc lâu cuối cùng cũng phân được thắng bại.
Lúc này gần hoàng hôn, mặt trời như một quả trứng vàng, nhuộm mây trời thành màu vàng kim, khi Tiểu Bạch hạ một quân cờ.
Chu Bình An chậm rãi ngước mắt, thở dài một hơi, từ từ thốt ra ba chữ.
“Ta thua.”
Tiểu Bạch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Đa tạ.”
Đúng vậy.
Tiểu Bạch thắng, nhảy lên bàn cờ, vung tay hô to.
“Ta thắng, ta là đại tướng quân rồi.”
Tiếng người ồn ào, tiếng chúc mừng, việc chọn tướng quân kết thúc tốt đẹp, và khoảnh khắc cao quang của Tiểu Bạch, lại là bóng tối vĩnh viễn trong lòng của nhóm người Chu Trường Thọ.
Thua đến tan gia bại sản, nghe nói bị đào đến trơ cả quần cộc.
Thậm chí chuyện đó còn chưa hết, còn nợ một khoản nợ kếch xù bên ngoài.
Tiểu Bạch lên ngựa, đảm nhiệm Đại nguyên soái của Vong Ưu quân, Chu Bình An không uổng công vất vả, được Tiểu Bạch phong làm nguyên soái.
Xem như đôi bên thành tựu lẫn nhau.
Mà Hứa Khinh Chu thì trực tiếp làm chủ tiệm vung tay, để Tiểu Bạch tự mình gánh vác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận