Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 476: ta gọi Khê Vân

Chương 476: Ta tên Khê Vân
Trong tiểu viện trên núi.
Một lớn một nhỏ, hai bóng người trắng nõn như phấn đang ở dưới gốc cây, mặt trời lên đến đỉnh đầu, ánh nắng từ kẽ lá chiếu xuống, lặng lẽ vương trên người hai người, lẫn vào nhau tạo thành những vệt lốm đốm.
Cô bé nhỏ đáng yêu hỏi:
“Ta có thể giúp gì cho ngươi không?”
Hứa Khinh Chu khẽ nhếch miệng cười, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi có thể giúp ta bê cái ghế đến không?”
“Được.”
Cô bé đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, chọn một cái ghế trúc nhỏ nhất, nhấc lên rồi từ từ trở lại bên cạnh Hứa Khinh Chu.
Nhẹ nhàng đặt xuống.
Cả quá trình không vội vàng hấp tấp, rất là bình tĩnh.
“Được rồi.”
“Cám ơn.”
“Không có gì.”
“Có thể giúp ta việc nữa không?”
“Đương nhiên, ngươi nói đi.” Cô bé quả quyết đáp.
Hứa Khinh Chu dừng động tác trên tay, vỗ vỗ vào ghế đẩu, cười nói: “Ngồi xuống xem ta khắc gỗ.”
Cô bé nghe xong, trong mắt thoáng lên nét vui mừng, chân của nàng sớm đã ngồi xổm tê rần, đối với việc này, nàng vô cùng vui vẻ được giúp đỡ.
“Được, ta sẽ giúp ngươi.”
Vô cùng phấn khởi ngồi xuống, lắc lư đôi chân nhỏ, vui vẻ không ngớt.
Hứa Khinh Chu cười cười không nói.
Tiếp tục các công đoạn cuối cùng.
Cứ như vậy, Hứa Khinh Chu tập trung khắc kiếm gỗ, cô bé thì an tĩnh đợi bên cạnh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh lên, lẳng lặng ngắm nhìn.
Khi gió thổi qua, tán cây lay động nhẹ nhàng, ánh sáng rơi xuống chập chờn, lốm đốm tựa như có sinh mệnh.
Hương thơm thoang thoảng bay qua chóp mũi, khiến lòng người thư thái.
Rất dễ chịu.
Hứa Khinh Chu buồn chán thổi thổi những mảnh vụn gỗ trên thân kiếm, thờ ơ hỏi một câu:
“Đúng rồi, cô bé, tên của ngươi là gì?”
Cô bé nhỏ ngây thơ đáp: “Cha ta họ Khê, mẹ ta họ Vân, cho nên ta tên là Khê Vân.”
Hứa Khinh Chu ngừng khắc gỗ, bỗng ngẩng lên nhìn cô bé, những lời này sao quen thuộc quá, khiến hắn có chút ngơ ngác.
Vốn tưởng rằng đây là con cháu nhà ai trong tông môn, lén lút lên đỉnh núi cầm kiếm chơi, không ngờ lại là con gái của Khê Họa và Vân Thi?
Thế giới này nhỏ thật.
Cô bé hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của Hứa Khinh Chu, nghiêng đầu hỏi lại:
“Còn ngươi, anh tuấn thúc thúc, ngươi tên gì?”
Hứa Khinh Chu khẽ cười, ánh mắt tràn đầy vẻ hiền hòa, giọng nói dịu dàng: “Ta à, ta tên là Hứa Khinh Chu.”
Cô bé nghe xong, trong đôi mắt to sáng lên ba phần, tràn đầy sự mới lạ và hưng phấn.
“Là Hứa Khinh Chu người mang chúng sinh qua sông à?”
“Đúng vậy.”
“Ta biết ngươi, ngươi là tiên sinh.” Cô bé nói.
“A, ai nói với ngươi thế?”
Cô bé cười hì hì nói: “Cha và mẹ thường nhắc đến ngươi, tỷ tỷ và các dì cũng hay gọi tiên sinh tiên sinh...”
Nói xong Khê Vân nhảy xuống, một tay nhỏ chống sau lưng, một tay nhỏ đặt trước ngực, ngẩng cái đầu nhỏ lên, bắt chước người lớn, nói:
“Lão đầu trong trường học cũng hay gật gù đắc ý nói, khụ khụ, tiên sinh nói, đọc sách trăm lần, nghĩa tự hiểu…”
Cô bé học theo rất sống động, khiến Hứa Khinh Chu chỉ biết cười khổ.
Không khỏi cảm thán, thật đúng là con nít ranh ma, cũng trách sao lại nằm trong bụng mẹ tận năm năm mới ra.
“Ngươi nổi tiếng lắm, bọn họ đều nói ngươi học rộng, rất vĩ đại.” Cô bé nghiêm túc khen ngợi.
Hứa Khinh Chu mỉm cười hỏi: “Có thật không? Vậy ngươi thấy họ nói đúng không?”
Cô bé nghĩ nghĩ rồi khẽ lắc đầu.
“Không biết, chúng ta còn chưa quen nhau lắm, nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?”
“Tay nghề của ngươi rất tốt, ân… còn rất đẹp nữa.”
Hứa Khinh Chu cười ha hả.
“Ha ha ha, con mắt nhìn người của ngươi tốt thật.”
“Tiểu Chu thúc thúc.”
“Ừ?”
“Ba ba của ngươi cũng họ Hứa đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Hắc hắc, ta biết ngay mà, ta thông minh chưa?”
“Thông minh quá là.”
“Tiểu Chu thúc thúc.”
“Ừ?”
“Tên của ta là do ngươi đặt cho ta đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi tài giỏi quá.”
“Chắc chắn rồi.”
“Khanh khách…”
“Ha ha!!”
Chớp mắt một cái, Hứa Khinh Chu đưa thanh kiếm gỗ nhỏ cho Khê Vân.
“Này, tặng ngươi.”
Khê Vân vui vẻ nhảy cẫng lên nhận lấy kiếm gỗ, nâng niu trước ngực, thích thú không buông tay, trong mắt ánh lên những ngôi sao nhỏ.
“Đẹp quá.”
Sau đó nàng đổi giọng, nhìn về phía Hứa Khinh Chu nói: “Tiểu Chu thúc, ta phải phê bình ngươi.”
Hứa Khinh Chu ngơ ngác, cái gì vậy?
“Ta sao?”
“Ngươi nói chuyện không nghiêm túc.”
Hứa Khinh Chu càng ngạc nhiên, cứ vậy nhìn chằm chằm cô bé.
Khê Vân tiếp tục nói: “Đây đâu phải là ngươi tặng ta, đây là thù lao, ta giúp ngươi, ta nói rồi ta không thể làm không công được.”
Hứa Khinh Chu dở khóc dở cười.
Chỉ có thể nói, đứa bé này, đời này chắc chắn sẽ không có nguy cơ thất nghiệp.
Cái đồ ngốc này.
Làm việc là làm cho chính mình.
Tiền công là mình tự lấy.
Chậc chậc, đúng là một nhân tài.
“Rồi, là ta sai rồi.”
Khê Vân múa kiếm gỗ, thần thái sáng láng nói: “Biết sai có thể sửa là tốt, ngươi đừng tự ti, ta là trẻ con có bụng dạ rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với ngươi, cũng không để bụng đâu, khanh khách.”
Hứa Khinh Chu chỉ có thể sờ sờ mũi, không nói gì nữa.
Cũng không thể chấp nhặt với một đứa trẻ được, nói đi thì nói lại, đứa trẻ này hắn còn rất quý nữa là.
Nhưng mà.
Khê Vân đến, chắc là Khê Họa cũng tới rồi chứ.
Nhưng đợi thật lâu.
Đến lúc Hứa Khinh Chu định đi ra bờ Linh Hà tưới cây thì vẫn không thấy bóng dáng Khê Họa và Vân Thi đâu.
Liền gọi Khê Vân đang cầm kiếm gỗ đuổi bướm lại hỏi:
“Mẹ ngươi đâu?”
“Ở nhà rồi.” Khê Vân bình thản trả lời.
“Hả? Vậy cha ngươi đến cùng ngươi sao?”
“Đúng rồi.”
“Vậy cha ngươi đâu?”
“Về rồi.”
“Về rồi?” Hứa Khinh Chu ngây người.
Khê Vân múa kiếm gỗ, coi đó là chuyện hiển nhiên, nói: “Đúng rồi.”
Hứa Khinh Chu im lặng đến cực điểm, nghĩ thầm, con bé này tâm lớn quá vậy, cha đi rồi, chẳng buồn hỏi một câu, cứ ở đây chơi quên cả trời đất.
“Còn ngươi? Cha ngươi đi rồi, ngươi không lo lắng sao?”
Khê Vân rất bình tĩnh nói: “Cha ta nói, để ta đến tìm tiên sinh, đi theo tiên sinh học võ công, vô địch thiên hạ, a—”
Hứa Khinh Chu câm nín.
“Dựa vào.”
Khê Vân sững sờ, tò mò hỏi.
“Dựa vào là ý gì?”
Hứa Khinh Chu: …
Vừa rồi cảm thấy mới lạ bao nhiêu, bây giờ liền thấy bất đắc dĩ bấy nhiêu.
Chuyện này là thế nào?
Hứa Khinh Chu gọi một đệ tử canh cổng tới hỏi, nói là Khê Họa thả Khê Vân ở lại, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng.
Một khắc cũng không dừng chân.
Mà Khê Vân cũng nói, cha dặn nàng phải đi theo Hứa Khinh Chu bái sư học nghệ.
Còn dặn dò phải nghe theo tất cả lời của Hứa Khinh Chu.
Đứa trẻ này, cái tâm cũng lớn thật.
Vẫn cứ là nghe theo luôn.
Đồng thời đối với quyết định của cha mình, nàng không hề có một câu oán hận nào.
Không biết là thật ngây thơ hay là quá ngốc.
Thế là.
Hứa Khinh Chu chỉ có thể tạm giữ cô bé lại.
Nghĩ lại kỹ xem, tốt thật, mình thật sự đã thành ba của Khê Họa.
Cưới vợ thì mình nhắc, lễ thì mình tặng, tên cho con thì mình đặt, bây giờ còn để mình nuôi luôn.
Thật là bất thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận