Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 168: Đêm khuya có khách đến

Chương 168: Đêm khuya có khách đến
Trong mấy ngày này...... người Kinh đô đều biết, Vong Ưu tiên sinh là thánh thượng mời đến làm thượng khách.
Cũng đều biết, Vong Ưu tiên sinh có Nguyên Anh Tôn Giả dưới trướng.
Vì vậy, thương nhân cũng tốt, sĩ tộc cũng được, hay là quan viên trong triều, đều mang theo trọng lễ đến nhà bái phỏng.
Vì cái gì tự nhiên đều là ba cái ông tiên sinh này.
Hứa Khinh Chu tuy thích tĩnh lặng, thế nhưng lần này, lại là ai đến cũng không từ chối, ai có lễ đều thu hết.
Hắn không sợ nợ ân tình, chỉ sợ không nợ ân tình.
Thế là mấy ngày sau, Nam Thành Biệt Viện đông như trẩy hội, phủ đệ của Hứa Khinh Chu cũng chất đầy vàng bạc.
Trong lúc nhất thời, tin tức liên quan đến hắn, vang dội khắp Kinh Châu, còn sâu sắc hơn cả tin trời sương lúc trước.
"Vong Ưu tiên sinh, nghe nói qua chưa, có biết lai lịch gì không?"
"Ai mà không biết, là công chúa điện hạ mời từ Thanh Châu đến đó, một cao nhân đấy..."
"Nghe nói chuyện Vương phủ Ký Châu, chính là do Vong Ưu tiên sinh làm, thật là kẻ hung hãn."
"Nói lung tung, rõ ràng là từ nơi khác đến, tin nội bộ, vị tiên sinh đó là theo Linh Khê tới Thương Nguyệt chúng ta."
"Ngươi sao có thể bịa như vậy được, Vong Ưu tiên sinh đến từ trời sương, chuyện năm đó Sơn Vương Vân Thành tạo phản, biết ai chỉ điểm không, chính là Vong Ưu tiên sinh."
"Thật vậy sao....."
"A, bối cảnh của ta thế nào, ngươi không rõ sao, gia phụ là xa phu của tể tướng đương triều, đây là tin tức nội bộ đấy."
"Tê....."
Lúc cuối tháng ba, gió nổi lên Giang Nam, trăm hoa đua nở rực rỡ, câu chuyện về Vong Ưu tiên sinh cũng theo gió xuân lan khắp Kinh Châu, rồi mở ra đến Tiền Đường, cuối cùng là lên Dư Hàng.....
Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, danh tiếng của Vong Ưu tiên sinh đã vang xa.
Sĩ tộc, thương nhân đều đến bái kiến.
Có người nói, vị tiên sinh này là Tiên Nhân.....
Có người nói, vị tiên sinh này muốn làm tể tướng.....
Mỗi người nói một kiểu, không ai giống ai, nhưng những người hiểu chuyện, lại rõ ràng.
Bây giờ thì lấy lòng, còn tốt hơn sau này muôn vàn nịnh nọt.
Hứa Khinh Chu tuy thu lễ của người ta, nhưng hắn không trắng tay nhận.
Lễ không kể lớn nhỏ, cũng không phân biệt quan chức cao thấp, hắn đều đáp lễ đầy đủ.
Phát huy ưu thế hệ thống, hứa cho mỗi người một lời, giải quyết một nỗi lo trong lòng bất kỳ một nữ tử nào trong nhà.
Có thể là nhân duyên, có thể là chữa bệnh, lại hoặc là nối dõi tông đường các loại, đều không giống nhau.
Đương nhiên, có những người cầu chữa bệnh, chắc chắn là không cần xếp hàng, đến bao nhiêu hắn đều cứu bấy nhiêu.
Tốn một chút giá trị làm việc thiện, lại được lòng người cả triều.
Quan viên trong thành, chỉ mới qua vài ngày, phần lớn đều được hắn ban ơn.
Sự kính ngưỡng và cảm kích đối với Vong Ưu tiên sinh, cũng không còn dừng lại ở việc vuốt mông ngựa hay nịnh hót đơn thuần nữa.
Đương nhiên, Hứa Khinh Chu cũng không phải là người lương thiện, chuyện gì không có lợi thì hắn cũng không làm.
Hắn đang bày một ván cờ, một ván cờ rất lớn.
Thời gian trôi qua từng ngày, Hứa Khinh Chu bận việc riêng của mình, Thương Nguyệt Tâm Ngâm cũng đang bận chuyện riêng của nàng.
Nàng chỉnh đốn triều cương, loại trừ phe đối lập, toàn bộ triều đình Kinh Đô trong vòng nửa tháng đã hoàn toàn nắm trong tay nàng.
Còn sáu vị công khanh thời trước, coi như không dễ chịu lắm, đã bị Thương Nguyệt Tâm Ngâm đẩy đến nơi hẻo lánh.
Lùi lại rồi lại lùi, cho đến khi không còn đường lui, trở thành con dê chờ bị thịt.
Cuối cùng nắm được một lá bài, cũng chỉ là duy trì lãnh địa và tước vị của mình, cùng tên tuổi tông tộc mà thôi.
Nhưng chung quy chỉ là hữu danh vô thực, không nắm thực quyền.
Thế nhưng là dù vậy, Thương Nguyệt Tâm Ngâm vẫn không có chút ý định dừng lại.
Nàng tiếp tục đưa tay về phía sáu người, nhất quyết muốn cho bọn họ một đòn chí mạng, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, muốn làm chuyện mình muốn làm, thì phải trừ khử sáu vị quốc công này, đặc biệt là ngọn núi lớn Ngụy Quốc Công kia.
Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, nàng dứt khoát không có khả năng nào thu tay lại.
Ngụy Quốc Công ở trong triều liên tiếp gặp khó, tự biết đại thế đã mất..... ngửa mặt lên trời thét dài, lòng thấy đau buồn.
"Thương Thiên cao xanh, sao không giúp ta......"
Ngụy Công mất thế, từ đó không vào triều nữa.
Mấy vị quốc công còn lại tất nhiên cũng chẳng hơn gì, đối mặt với sự áp chế của thánh thượng, bọn họ bất lực, cũng chỉ có thể nằm thẳng.
Nghỉ đêm say ở thanh lâu, tìm hoa hỏi liễu, càng ngày càng lún sâu trong phủ đệ, không màng thế sự.
Triều cục Thương Nguyệt bắt đầu bình ổn, cuộc chiến bè phái dần dần đi vào dĩ vãng.
Hứa Khinh Chu biết, thời cơ đã đến.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm cũng vậy, nên thu lưới rồi.....
Giữa tuần tháng ba, ngày thứ mười sáu vào kinh đô.
Đêm khuya, trăng sáng sao thưa.
Nam Thành Biệt Viện, đón hai vị khách đặc biệt.
Bọn họ khoác áo đen, ẩn mình trong bóng tối, gõ cửa lớn Nam Thành Biệt Viện đang đóng chặt.
"Đêm hôm khuya khoắt, ai đấy?"
Một gia đinh đang trực, không nhịn được mở cửa, liền thấy hai người áo đen đứng ở cửa.
Người có thân hình cao lớn trong đó, trầm giọng nói; "Đi, thông báo cho Vong Ưu tiên sinh, có khách quý đến chơi."
Gã hộ vệ mở cửa, vốn đang kìm nén cơn giận trong bụng, nhưng nhìn khí thế trên người đối phương phát ra, liền không dám giận cá chém thớt.
Trong lòng hiểu rõ, đối phương tuyệt đối không phải người bình thường.
Mình tuyệt đối không thể trêu vào, đang chuẩn bị đi thông báo, thì có một lưỡi kiếm lạnh từ phía sâu trong trạch viện bắn tới.
"Vút——" một tiếng, xé tan màn đêm, hàn mang sắc bén, sượt qua hai gò má hộ vệ kia, nhằm thẳng người áo đen đứng ở cửa.
Nam tử áo đen vóc dáng cao lớn, tay áo rung động, hai ngón tay khẽ lướt, liền tiếp được lưỡi kiếm kia một cách chắc chắn.
Xung quanh gió nổi lên, có tiếng ù ù.
Dưới lớp áo choàng đen, một đôi mắt lạnh lùng, âm tàn, khẽ quát lạnh.
"Vong Ưu tiên sinh, đây là cách đối đãi với khách sao?"
Trong bóng tối, Chu Hư, Trương Bình, không biết từ lúc nào, đã đến tiền viện.
Sắc mặt bọn họ ngưng trọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử áo đen trước mặt.
"Lân, lui về, quen biết nhau một trận, đừng ép chúng ta động thủ."
Tráng hán áo đen vung tay, lưỡi kiếm trực tiếp cắm vào mặt đất, phát ra tiếng kiếm kêu thánh thót, một tay kéo xuống vạt áo đen trên người, để lộ thân hình vạm vỡ, trong đôi mắt lóe lên vẻ sắc bén.
"A.... ta cũng rất muốn thử xem, các ngươi tiến bộ được bao nhiêu rồi."
"Người ở đây, các ngươi không thể trêu vào, đừng tự tìm cái chết."
Giọng của Chu Hư trở nên trầm hơn, cảnh cáo nói.
Lần này không đợi tráng hán áo đen mở miệng, đã bị nam tử đứng sau ngăn lại.
"Lân, không thể bất cẩn."
Đại hán áo đen dù không cam tâm, nhưng vẫn nghe theo lời dạy, thu lại sát tâm.
Thế nhưng trong mắt ý chiến đấu và khiêu khích vẫn hừng hực.
Người áo đen kia đi đến trước mặt Lân, chậm rãi tháo mũ đen xuống, nhờ ánh trăng, Chu Hư và Trương Bình cũng thấy rõ bộ dạng người này.
Tóc trắng hai bên thái dương, khuôn mặt đầy nếp nhăn tang thương..... Người đến chính là chủ cũ Ngụy Quốc Công.
Chỉ là, không còn là một Ngụy Quốc Công hăng hái của ngày xưa.
Trở nên tiều tụy hơn, cũng già hơn.
Gặp lại chủ cũ dưới ánh trăng, đêm khuya gặp cố nhân, Chu Hư và Trương Bình trong lòng cảm xúc dâng trào, thần sắc trong mắt âm tình giao thoa, rất phức tạp.
Bọn họ tuy theo Vong Ưu tiên sinh, nhưng trước kia Ngụy Quốc Công đối với bọn họ, quả thật không tệ.
Bây giờ nhìn thấy chủ cũ có bộ dạng chật vật như vậy, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
"Ngụy Công? Sao ngươi lại...."
Ngụy Quốc Công cười nói: "Chu Hư, Trương Bình dạo này có khỏe không, người quen cả, mong các ngươi tạo điều kiện, đi bẩm báo giúp lão phu một tiếng, nói Thương Nguyệt Tào Thâm đến bái kiến, cầu tiên sinh giải hoặc."
Chu Hư, Trương Bình nhìn nhau, chần chờ hồi lâu, cả hai gật đầu, thu lại ánh mắt, rồi nhìn Ngụy Công.
Trương Bình nói: "Chờ chút, ta đi báo với tiên sinh."
Ngụy Quốc Công bình thản cười cười, hơi cúi đầu.
"Vậy làm phiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận