Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 484: Linh Hà chuyến du lịch một ngày

Chương 484: Chuyến du ngoạn Linh Hà một ngày "Lão Hứa, thuyền này, tên gì vậy?"
Hứa Khinh Chu tự tin cười một tiếng, nói ra: "Thần Vân Chu."
Bốn người như có điều suy nghĩ gật đầu.
Hứa Khinh Chu dậm chân xuống, "Đi thôi, lên trên xem một chút."
Vừa bước một bước nhỏ, hắn đã nhảy lên thuyền, bốn người theo sát phía sau, cũng nhảy lên boong thuyền lớn.
"Thuyền này thật là to lớn a?" Thanh Diễn cảm khái.
Khê Vân tiếp lời: "So với những chiếc Vân Chu đỉnh cấp của Tam Giáo trong sách còn lớn hơn."
Tiểu Bạch nói: "Ừm, thứ này, ít nhất cũng phải là một món Tiên Khí..."
Vô Ưu nheo mắt nói: "Ta thấy không chỉ thế đâu."
Hứa Khinh Chu thì đứng ở một góc, một mình nghiên cứu, dựa theo hướng dẫn thao tác kèm theo hệ thống, đổ vào vô số linh thạch, sau đó khởi động, lái về phía bờ sông bên kia.
Khi Thần Vân Chu vừa di chuyển, dường như Côn Bằng vỗ cánh, lướt trên những con sóng cao hàng nghìn trượng, khiến cả bốn người đã trải qua chút sóng gió cuộc đời cũng không khỏi kinh hô không ngớt.
"Lão Hứa, chúng ta đây là muốn đi sang bờ bên kia à?"
Hứa Khinh Chu cười cười, "Muốn đi thì cứ đi thôi."
Thanh Diễn toe toét miệng nói: "Tuyệt vời quá, có chiếc thuyền này, sau này chúng ta muốn đi đâu cũng được."
Tiểu Bạch lại lạnh lùng nói: "Cũng thường thôi, ta vốn dĩ cũng có thể đi qua được."
Vô Ưu cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ vẫn là ngầu như vậy, ta thích."
Trên Linh Hà, phía dưới chín mươi chín tầng trời, mặt sông rất rộng, như Linh Khê của Phàm Châu cuối cùng cũng phẳng lặng, nơi này do dòng nước xói mòn tạo thành một cái hồ lớn.
Không bao lâu.
Thần Vân Chu đã đến giữa hồ, nhìn trái nhìn phải đều không thấy hai bên bờ.
Hứa Khinh Chu bỗng dừng Thần Vân Chu lại.
Mấy cô bé không hiểu, hỏi: "Sao lại dừng?"
Hứa Khinh Chu lấy ra một giọt tinh huyết của Thanh Diễn, trêu chọc nói: "Thật sự cho rằng ta đưa các ngươi đi du lịch à? Phải làm chút việc chứ....."
Vừa nói vừa gọi Tiểu Bạch đến, đưa tinh huyết cho tiểu gia hỏa, lại từ chỗ Thanh Diễn lấy một cây linh đao bỏ đi.
Nói: "Ta không cần lớn, một con tầm trăm cân là được."
"Chậc chậc, hóa ra là đến câu cá à." Tiểu Bạch bĩu môi, nói.
Thanh Diễn cũng nói: "Tiên sinh, không cần phải chạy xa như vậy đâu."
Hứa Khinh Chu liếc hai người một cái, nói: "Lần trước tạo động tĩnh còn chưa đủ lớn, lần này khiêm tốn chút, tốc chiến tốc thắng."
Tiểu Bạch gật đầu đáp ứng.
"A."
Sau đó nhảy ùm xuống nước.
Mấy người tất nhiên là không chút dao động nào, thế nhưng Khê Vân vẫn không nhịn được mà giật mình, mặc dù nghe nói Tiểu Bạch xuống Linh Hà, đại chiến với linh ngư rồi thắng lợi trở về.
Nhưng đó chỉ là nghe nói.
Còn tận mắt nhìn thấy thì lại khác.
Trong mắt cô tràn đầy sự sùng bái đối với Tiểu Bạch.
"Cái này cũng được à, thật là lợi hại."
Hứa Khinh Chu vuốt cằm, lẳng lặng chờ đợi, chờ đàn linh ngư đến, lại một mẻ lưới quét sạch.
Lần trước.
Trong Hoa Hải Huyễn Mộng Sơn, chính mình câu linh ngư, tạo động tĩnh quá lớn, lần này, hắn không muốn náo loạn thêm một phen.
Về phần vì sao lại câu linh ngư.
Rất đơn giản, bởi vì hắn rất hào phóng.
Cho nên đồ dự trữ đã dùng gần hết, Hứa Khinh Chu định câu thêm một con linh ngư, sau đó đem nó nấu thành canh, lại dùng canh linh ngư luyện thành đan dược.
Chuẩn bị cho mọi tình huống.
Mặc dù bây giờ có vẻ càng che càng lộ, dù sao lần trước đã bị lộ rồi, nhưng Hứa Khinh Chu cảm thấy, nên giữ kín đáo một chút thì vẫn hơn.
Nếu như mình cứ năm lần bảy lượt dùng phương thức này dẫn tới mọi người vây xem, không chừng sẽ thành cái đích cho mọi người công kích mất.
Mặc dù ở Hoàng Châu mình đã vô địch, nhưng Thượng Châu với Hoàng Châu chỉ cách nhau một ngọn núi, nếu tin tức truyền đến Thượng Châu.
Dẫn tới Thánh Nhân thì có chút khó giải quyết.
Một lần thì có thể là trùng hợp, hai ba lần chắc chắn sinh nghi, dù sao Hứa Khinh Chu nghĩ vậy.
Đương nhiên.
Nhiều hơn nữa là, không muốn gây ồn ào đến mức mọi người đều biết, bản thân mình đã đủ nổi bật rồi.
Còn về Thượng Châu.
Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua, có thể lừa được nhất thời, cuối cùng không thể lừa được cả đời.
Nên biết, cuối cùng rồi cũng sẽ biết thôi.
Quân tử vô tội, mang ngọc có tội, đến lúc đó, không chừng người ta sẽ ra tay thế nào.
Mà hắn muốn làm không phải lo trước lo sau, mà là để bản thân có năng lực đối kháng, bây giờ mình có thể chém Tiểu Thánh.
Vài năm nữa chém Đại Thánh, Thiên Thánh.
Không cần đến trăm năm sẽ có thể vô địch, đến lúc đó tự nhiên không sợ ai.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi lạ thường, không đến nửa nén nhang, Tiểu Bạch đã mang theo một con cá lớn nặng 100 cân nhảy lên boong thuyền.
Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.
Khiến đám người không ngớt lời khen ngợi.
"Đại tỷ, trâu quá."
"Đẹp trai."
"Thật mạnh thật mạnh...."
Tiểu Bạch một tay chống nạnh, hất mái tóc ngắn trước trán, thản nhiên nói: "Mấy cái thao tác cơ bản."
Hôm đó, mặc dù rất thuận lợi, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, dưới chân Thần Vân Chu, cũng tụ tập không ít linh ngư, thi nhau nhảy nhót.
Nhưng cũng may tinh huyết nằm trong tay của người giữ, khi nó lấy được liền lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, mọi chuyện kết thúc rất nhanh.
Cho nên trong mắt Hứa Khinh Chu và mấy người, cả quá trình đều nằm trong tầm kiểm soát.
Sau khi kết thúc.
Đưa bốn người theo, Hứa Khinh Chu lái thuyền theo dòng sông, một đường xuôi xuống, trong lúc đó còn ghé qua bờ bên kia, nhìn thấy cái khu không người mà Lý Thanh Sơn đã đề cập.
Âm u đầy tử khí, không có chút sinh cơ nào.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, phía bên kia Linh Hà chắc là một vùng bình nguyên, giống như những gì mà lúc trước khi ở trên Tây Phong nhìn xuống, thấy một mảnh tối đen một màu.
Thế nhưng khi đến gần mới phát hiện.
Mọi chuyện căn bản không giống như họ tưởng tượng, nơi đó có núi, mà lại rất nhiều núi, núi non trùng điệp.
Chỉ là những ngọn núi này đều bị bao phủ trong sương mù xám xịt.
Nơi đó không có lấy một chút cây cối, yên tĩnh đến đáng sợ.
Điều này khiến mấy người không khỏi cảm thán, lại một lần nữa cảm nhận được một đòn mạnh vào thị giác.
Thế giới này sao lại thần kỳ đến thế.
Hứa Khinh Chu giảng.
Thế giới này rất lớn, có những thứ chúng ta không ngờ đến, không có gì kỳ lạ cả.
Bất quá.
Chuyến này, Hứa Khinh Chu xác nhận suy đoán của mình.
Tấm bình chướng này tuyệt đối không phải tự nhiên hình thành, mà là do người đến sau làm ra vì một mục đích nào đó.
Bởi vì.
Bên dưới dãy núi đó, hắn đã dò ra dấu vết của sinh mệnh đã từng tồn tại.
Hôm đó.
Mặc dù Hoàng Châu rất yên tĩnh, cũng không bị ảnh hưởng, cũng không gây ra hiệu ứng cánh bướm, cho dù là trên mặt sông Thượng Châu, cũng chưa từng xuất hiện động tĩnh lớn như vậy.
Nhưng những cường giả đứng đầu, vẫn nhìn ra, cho dù động tĩnh có nhỏ đến đâu.
Nhưng họ hiểu rõ, chuyện này giống với sự kiện mấy chục năm trước, đều có cùng một nguồn gốc.
Tỉ như Tô Thí Chi, tỉ như Tam Giáo Tổ Sư, còn có cô nương đang ngủ trong Tiên Hồ cạnh cây tiên, cùng với con rồng màu trắng bạc.
Bọn họ đều đã rõ hết mọi chuyện.
Linh ngư dị động ở Linh Giang.
Đây là thiên địa dị tượng.
Nhưng chỉ trong vòng trăm năm ngắn ngủi, lại liên tục diễn ra.
Theo họ nghĩ thì không thể chỉ dùng từ trùng hợp để giải thích.
Sự việc bất thường tất có yêu.
Việc này nhất định có người tham dự vào, Tam Giáo Tổ Sư cùng một đám đại lão cấp bậc Thiên Thánh, không tiếc hao tổn tuổi thọ để thôi diễn, dự định nhìn trộm thiên cơ.
Mặc dù có tầng lớp sương mù che giấu sự thật.
Nhưng tất cả đều nhận được một đáp án giống nhau, sự việc xuất phát từ chuyến du ngoạn Linh Hà ở Hoàng Châu của Tứ Châu, cũng chính là chi nhánh phía tây nhất của Hạo Nhiên Nam Ngạn Đại Lục.
"Hoàng Châu, xem ra lão phu phải đến xem thử mới được."
"Thật thú vị, thật thú vị, chuyện Hạ Châu, lại ảnh hưởng đến cả một châu."
Hôm đó.
Có vài vị Thánh Nhân vượt qua ngàn sông vạn núi, muốn hiện thân ở Hoàng Châu, dòm ngó sự thật.
Thế nhưng, đều bị một vị Thánh Nhân đã chờ đợi từ lâu khuyên can, dừng bước ở nơi này.
"Chư vị, con đường này không thông, mau trở về đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận