Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 543: Thanh Diễn xuất thủ.

Chương 543: Thanh Diễn ra tay.
Thanh không có sân bãi, xây dựng căn cơ, mười mấy vạn người cùng nhau di chuyển, cảnh tượng kia không cần phải nói. Chỉ là nơi đại mạc cát vàng này, vẫn tụ tập gần hai triệu sinh linh. So với con số khổng lồ đó thì cũng chỉ là bình thường. Vong Ưu quân chỉ đơn giản là nhiều người hơn các đoàn thể khác một chút thôi.
Còn ở một bên khác.
Thanh Diễn dường như không thấy gì cả mà tiến về vùng sa mạc kia, chỉ thấy hắn che mắt, trên vai vác một thanh trọng kiếm dài hai mét. Dáng đi không giống ai, từng bước một tiến về phía trước. Thanh Diễn khác thường và có phần phô trương, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là nữ giới, so với những thư sinh tuấn tú, thì Thanh Diễn dạng này như một cỗ hormone di động lại càng dễ khiến các nàng tâm thần rung động.
Bởi vậy mà ánh mắt cứ dán chặt vào người Thanh Diễn, thỉnh thoảng lại vuốt tóc, cắn môi liếm lưỡi.
“Ê, sư tỷ, mau nhìn, bên kia có một tên đàn ông cường tráng kìa.”
“Hắn thật ngầu.”
Đương nhiên, có người thích thì cũng có người không thích, giống như một sự việc, ghen tị và hâm mộ tuy đều là một loại cảm xúc, nhưng lại mang những định nghĩa khác nhau. Giống như một vài gã đàn ông, lại có chút ghen tỵ.
“Thằng nhóc kia thật thích ra vẻ.”
“Có vẻ là cùng một bọn với Vong Ưu quân kia.”
“Có con huyễn thú nào đó cho hắn bỏ xác đi, cuồng gì đâu.”
Đúng lúc này, trước mặt Thanh Diễn nổi lên một trận gió, gió cuốn theo cát vàng, cùng lúc đó, chừng vài con huyễn thú da dày thịt béo không rõ tên đột ngột lao ra.
“Rống!”
“Tê!”
Thanh Diễn nhíu mày, trọng kiếm ra khỏi vỏ, “Tới hay lắm.”
Một kiếm vung ngang.
Gió rít lên vun vút.
Sau đó, không có sau đó nữa, mấy con huyễn thú đều bị chụp chết tươi, xác chìm vào trong cát vàng, một sợi linh uẩn rơi vào bên hông thẻ trúc.
Một màn như vậy khiến người xung quanh cùng lũ yêu đều ngây dại.
Chỉ có thể nói.
Quá mạnh.
Người bình thường đối mặt với huyễn thú, ai mà chẳng phải giao đấu vài chiêu, đánh qua đánh lại mới phân thắng bại. Đặc biệt là Nhân tộc, có lẽ còn phải phối hợp với một vài kỹ năng đặc hữu sở trường nào đó.
Đằng này. Đến chỗ hắn, vừa mới ló mặt ra, liền bị toàn giây.
“Thật mạnh mẽ.”
“Tê...sao cảm giác hắn còn mạnh hơn cả hậu duệ Thiên Yêu tộc vậy?”
“Không phải cảm giác, mà là chính là vậy đó.”
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc, sau khi chém mấy con huyễn thú, nhiệt huyết của Thanh Diễn sôi trào, dục vọng chiến đấu bị đè nén đã lâu nay bị hắn giải phóng hoàn toàn.
Cả người xao động, giống như một con mãnh thú bị sổ lồng.
Nhe răng cười để lộ hàm răng trắng.
“Kích thích, quá kích thích, ha ha ha, hôm nay ta muốn thoải mái tung hoành.”
Nói rồi, Thanh Diễn vung theo trọng kiếm nhảy lên thật cao, giáng xuống một kiếm thật mạnh.
“Ầm” một tiếng.
Cát vàng tung lên hàng triệu, mấy con huyễn thú bị chém chết, Thanh Diễn một tay nhấc trọng kiếm, một tay xách dao phay, bắt đầu mạnh mẽ lao vào giữa chiến trường chém giết điên cuồng.
Đâm chém loạn xạ.
Khê Vân mấy người theo phía sau, đến cả bóng lưng của hắn cũng không thấy, liền cứ ngơ ngác nhìn Thanh Diễn xông ra ngoài giết chóc, mà bất lực. Đã nói xong là hỏa lực trinh sát, sao giờ lại đánh như thể quyết chiến thế này?
Thuyền Bình An nuốt nước miếng cái ực, “Cái này có phải quá lố không?”
Khê Vân bĩu môi, “Hại, thuyền nhỏ thúc không cho hắn làm người khác bị thương, mà hắn lại chẳng tìm được ai để đánh nhau, Bạch Di lại hay mắng hắn, bị kìm nén dữ lắm, nhịn sắp chết rồi, không sao, cứ để hắn đánh đi, phát tiết một chút.”
“Vậy còn chúng ta, làm gì?”
Khê Vân ôm trường kiếm, mắt nheo lại, đổi giọng nói, “Không làm gì hết, cứ nhìn thôi.”
“Vậy có ổn không?”
Khê Vân cười hì hì.
“Các ngươi không thấy như vậy rất ngầu sao?”
Mấy người trợn mắt há mồm.
“Trán…”
Thanh Diễn vẫn đang tấn công, nơi hắn đi qua, cát vàng mù trời, hơn nữa tốc độ cực nhanh, trong cả đại mạc, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Chỉ vì động tĩnh của hắn quá lớn.
Người khác bị áp chế cảnh giới, còn hắn thì dường như không bị ảnh hưởng, tùy tiện nhảy một cái, đã có thể nhảy xa cả trăm mét, chém một kiếm có thể tạo ra một trận khí lãng. Chỗ nào có dáng vẻ tu vi bị hạn chế chứ.
Trong lúc nhất thời, nhờ Thanh Diễn, đã dẫn đến một trận hỗn loạn âm thanh không nhỏ.
“Úi chà, giết điên rồi.”
“Tên này, hung thú hình người à, mạnh như vậy.”
“Đây là thuộc hạ của ai?”
“Ngươi nói với ta đây là cảnh giới hậu thiên à?”
“Thảo nào dám gặm tiên trúc, quả thực có chút thực lực.”
Trong Vong Ưu quân, cũng có một đám người bắt đầu cao giọng hò hét, giúp Thanh Diễn tăng thêm khí thế.
“Nhị ca, ủng hộ!”
“Mạnh mẽ quá!”
“Múa đi, làm các nàng chết mê đi.”
Ngay cả các thiên kiêu của các tông môn và hậu duệ huyết mạch Thiên Yêu tộc đang ở trong vòng xoáy sa mạc cũng bị động tĩnh của Thanh Diễn hấp dẫn, thần sắc ai nấy đều quái dị, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Thanh Diễn. Trong mắt như đang đối mặt với đại địch.
“Khí lực thật lớn.”
“Thật nhanh.”
“Thế mà còn nhảy cao hơn Thánh vượn tộc ta?”
Chẳng trách, giờ khắc này, Thanh Diễn đã vô tình bị bọn họ đánh dấu là đối thủ cạnh tranh số một. Và cũng là một trong những đối thủ cạnh tranh chính của bọn họ trong tương lai.
Đạo Tông Thần Nữ Phương Thái Sơ bấm niệm pháp quyết chém một con thú, hàng mi dài hơi nhíu lại nói một câu.
“Đây là giống dã thú gì, mà mạnh như vậy?”
Thanh Khâu bộ tộc Bạch Hồ Thánh Nữ dùng móng vuốt xé nát một con huyễn thú hình sói, ánh mắt dao động, Thanh Ba nhìn xung quanh, thầm nghĩ: “Đây là người thuộc loại nào, mà nóng nảy thế này?”
Còn có một vị đạo sĩ, bị trận gió vừa nổi lên tạt cho một mặt bụi, u mê nói: “Phì phì phì, cái gì vừa đi qua vậy?”
Cũng có một con yêu mọc hai sừng bị Thanh Diễn cướp mất con huyễn thú mà nó đánh nãy giờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ súc sinh, cái này cũng cướp.”
Đúng vậy.
Giờ phút này Thanh Diễn, chỉ là hơi ra tay thôi, đã trở thành người đẹp trai nhất ở đây.
Người nói hắn không phải người.
Yêu cũng nói hắn không phải người.
Bỗng dưng có chút không tưởng tượng nổi, nghĩ thầm phải cẩn thận một chút mới được.
Mãi đến khi bọn họ nhìn thấy ở một bên khác, một tiểu cô nương, rút kiếm chém ra kiếm khí dài mười mét. Bọn họ triệt để lộn xộn.
Sao còn có người có thể chém ra kiếm khí trong bí cảnh này chứ? Chuyện này không phải quá đáng à?
Mà khi họ phát hiện ra, hai người này đều đến từ đám người mà Tứ Châu thành lập Vong Ưu quân, thì họ mới ý thức được rằng sự việc không hề đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
“Vong Ưu không đơn giản.”
“Chắc là sẽ không còn nữa đâu.”
Sự thật chứng minh. Ở sau đó và cả một khoảng thời gian rất dài sau này, đám ô hợp đến từ Tứ Châu, những người vốn bị họ khinh bỉ xem thường từ bên ngoài, lại gây ra không ít sóng gió cho họ trong một khoảng thời gian rất dài.
Đồng thời cũng bắt đầu từ thời khắc này, không ngừng làm mới những gì bọn họ đã biết.
Kiếm đạo thiên tài.
Có người dùng trọng kiếm, khoái kiếm, băng kiếm, vô tình kiếm.
Lại có người còn mạnh hơn dã thú.
Toàn thân bốc hỏa, hai mắt đỏ ngầu.... Các kiểu.
Một người còn hung hăng hơn một người.
Đặc biệt là sau này. Khi bọn họ nhìn thấy một thư sinh thiếu niên dùng một quyền đánh sập cả một ngọn núi, thì ác mộng mới chính thức bắt đầu.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, dù sao bây giờ mới chỉ có Khê Vân và Thanh Diễn ra tay.
Nhưng chỉ hai người hơi ra tay thôi. Đã khiến cho những lão già mấy ngàn tuổi kia, và cả những thiên kiêu từ nhỏ đã được nâng niu cẩn thận kia cảm nhận được sự rung động và sợ hãi sâu sắc.
Thanh Diễn vẫn đang giết chóc, lôi cũng không kéo lại được.
Về sau Khê Vân cũng lười quản, dẫn đội trở về rừng trúc, để cái tên tiểu nhị nhà nàng kia cứ tiếp tục điên đi.
Còn Thanh Diễn cũng giết mãi cho đến khi tinh bì lực tẫn mới chịu thu tay lại.
Giết bao lâu không biết. Chỉ biết là khi hắn trở về, số điểm trên thẻ trúc vừa tròn 100 điểm.
Sau khi về tới nơi, liền ngã phịch xuống bãi cỏ trong rừng trúc, thoải mái hô lên một tiếng.
“Dễ chịu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận