Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 678: Hạo Nhiên có một cái tiên sinh

Chương 678: Hạo Nhiên có một vị tiên sinh Đường đầy cỏ dại, gió lay cành khô rơi rụng, mùa thu vừa đến.
Gió tây thổi ngựa chạy, ánh trăng tàn soi bóng đèn.
Ngắm sao đêm dài, tỉnh giấc đã thấy rạng đông.
Gió thu vẫn hiu hắt lạnh lẽo, ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, con thuyền Vân Chu một đêm, đã vượt vạn núi trùng điệp.
Hứa Khinh Chu vừa có một giấc mộng, một giấc mộng đẹp.
Trong mộng.
Hắn thấy cảnh trùng phùng, Bách Vạn Vong Ưu Quân tụ họp một chỗ, trong dòng người kia, còn thấy hai tiểu gia hỏa, múa tay khoa chân, ồn ào không ngớt.
Hứa Khinh Chu đã sớm không nhớ rõ, mình bao lâu chưa từng mơ, cũng đã sớm không nhớ rõ, ở cảnh giới bình thường như vậy, có thể ngủ say như thế.
Chắc không phải say rượu, nghĩ là do thói quen ngủ say trăm năm kéo dài đến nay, khiến bản thân nhất thời còn chưa thích ứng thôi.
Say ngắm trăng sáng, tỉnh lại đón gió trong lành.
Bên tai tiếng ồn ào huyên náo liên hồi, trước mắt cũng không còn thấy cô nương, khẽ day day khóe mắt, thư sinh vẻ mặt thoải mái, tinh thần sảng khoái.
Hắn cũng không đi tìm tung tích vị tiên kia.
Tiên vốn là đến vô ảnh, đi vô tung, lần này nghĩ chắc cũng không ngoại lệ.
Mà nhân lúc giấc mộng kia còn đang quanh quẩn trong đầu, thư sinh lấy ra một quyển sơn hà đồ.
Trong lòng đầy chờ mong, vội vàng vung bút viết xuống, mấy triệu công đức trị liền tan theo gió thu.
Sơn hà ngàn dặm, một giới trầm luân.
Nhưng cuối cùng vẫn trắng trơn không dấu vết.
Hít sâu một hơi, thu lại quyển sơn hà, Hứa Khinh Chu đứng dậy, ngóng nhìn mây cuốn mây bay, khẽ nói:
“500 năm, ngươi rốt cuộc đã đi đâu rồi....” 500 năm.
Tựa giấc mộng Hoàng Lương, chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với thư sinh mà nói, 500 năm lại là trọn vẹn 180.000 ngày đêm, hai triệu giờ.
Thật sự là quá lâu rồi.
Lắc lắc đầu, thư sinh ngửa người ra sau, liền từ trên cột buồm trực tiếp rơi xuống.
Vào trong khoang thuyền.
Ánh sao đêm qua đã lụi tàn, trước mắt một màu xanh biếc xa dần, con đường trở về nhà này, đối với thư sinh mà nói, cuối cùng chỉ là chuyện thường...
Thu qua Đông tới.
Đổi dời nhân gian, tuyết rơi đầu bạc, rửa sạch bụi trần, những dũng sĩ năm xưa giương buồm lên đường, hôm nay trở về.
Về lại cố hương.
Trăm năm sau gặp lại, trong vội vã.
Ngày ấy, toàn bộ Hoàng Châu tưng bừng mở hội ăn mừng.
Người đời đều biết, tiên sinh đã trở về.
Rơi Tiên Kiếm Viện náo nhiệt vô cùng, một bữa tiệc ăn mừng ồn ào náo động, từ lúc hoàng hôn cho đến rạng sáng ngày hôm sau.
Năm đó.
Chuyến đi Nam Hải, các tu sĩ Hoàng Châu thắng lợi trở về, đêm đó mở tiệc, người trở về kể cho những người khác nghe chuyện ở Nam Hải.
Bọn họ nói.
Thế giới này rất lớn, mười châu, Bát Hoang, tứ hải.
Bọn họ còn nói.
Thế giới này rất nhỏ, một vị tiên sinh, một tòa cao thành, một đội Vong Ưu, mấy triệu huynh đệ đồng đội.
Bọn họ kể về người Thượng Châu, cũng kể về yêu quái Bát Hoang.
Cuối cùng kể đến tiên sinh, nói là tiên sinh quát, mấy triệu thiên kiêu đều phải cúi đầu khom lưng.
Cảnh tượng kia quả thật rất kinh người.
Trong mắt họ là sự kiêu ngạo chưa từng có, còn trong mắt người nghe là sự ngưỡng mộ chưa từng có.
Bọn họ vẫn sùng bái tiên sinh, và bắt đầu hướng về Thượng Châu, hướng về Bắc Hoang, cũng như hướng về Nam Hải.
Bọn họ muốn.
Bọn họ phải chuyên tâm tu luyện, đến lần Nam Hải mở ra, bọn họ cũng nhất định lên đường, bôn ba ngàn dặm.
Đi xem một chút.
Tòa thành trong miệng các tiền bối, tòa thành và vị tiên sinh được toàn thiên hạ dựng lên kia, rốt cuộc hùng vĩ đến mức nào.
Về sau.
Tiệc tùng kết thúc, tiên sinh lại biến mất trong núi sâu, vẫn không nói với ai, thậm chí lần này, hắn không mang Vương Trọng Minh, cũng không mang bất kỳ ai.
Một mình đi.
Bất quá.
Lại không ai hỏi tới, họ biết, tiên sinh nhất định là lại đi cái nhân gian kia, tế thế độ người.
100.000 tu sĩ trở về.
Tĩnh dưỡng mấy ngày.
Liền bắt đầu bế quan tu luyện, 100 năm, giờ tỉnh mộng, cuộc sống của họ cũng nên tiếp diễn.
Những người nhận được một lá Tiên Trúc bắt đầu luyện hóa lá trúc, ngộ ra ý của người ngày đó.
Muốn dẫn Lôi Kiếp xuống.
Họ cũng nên nghĩ đến, bước vào độ kiếp cảnh, rồi sau đó trùng kích Thánh Nhân.
Còn lại mấy người được linh vận Tiên Trúc, cảnh giới đều có tăng trưởng, họ muốn nhân lúc thời thế này, một mạch xông lên một tầng nữa.
Thời gian lại trở lại như thường, khôi phục sự bình lặng của trăm năm trước.
Bế quan, tu luyện.
Mặt trời lên, mặt trời lặn.
Xuân qua thu tới.
Một giấc chiêm bao mười năm, vội vã trăm năm, hốt hoảng lại mấy trăm năm.
Mất đi là tháng năm, thu hoạch là tu vi, còn có những tích tụ của thời gian năm tháng.
----- Nhân sinh nam bắc nhiều ngã rẽ, quân hướng Tiêu Tương ta hướng Tần.
Các thiên kiêu Thượng Châu, trở về Thượng Châu, yêu quái Bát Hoang vượt qua sông lớn kia, riêng mình về lại nơi xuất phát.
Kiếm khí trên trường thành lại một lần nữa giương cờ chiến.
Trăm năm ngưng chiến kết thúc, kiếm khí trên trường thành, lại lần nữa giương cung bạt kiếm.
Bọn họ trở về.
Và diễn ra tiếng reo hò của riêng mình, bọn họ cũng kể lại câu chuyện ở Nam Hải cho người đời nghe.
Chuyện kể là.
Nhân gian xuất hiện một vị tiên sinh, tên là Vong Ưu, đó là một chiếc thuyền nhỏ, nhưng lại là một chiếc thuyền lớn có thể chở người qua buổi trưa hè oi ả.
Trong nhân gian trời đất.
Từ đó có thêm một câu chuyện, nhân vật chính là tiên sinh Vong Ưu.
Hắn được các văn nhân viết ra bằng ngọn bút, vẽ lại trong những bức thư họa, cất lên một khúc liễu gió đông, vỡ tan một giấc mộng mưa bụi Giang Nam.
Mở sách ra, hắn ở đó.
Gấp sách lại, hắn vẫn ở đó.
Non sông gấm vóc nhân gian tươi đẹp, khắp nơi trên đất Hạo Nhiên đều là anh tài.
Chuyện xưa của hắn vượt qua con sông linh kia, lan truyền hai bên bờ như gió xuân.
Náo động Hạo Nhiên.
Những lời hắn từng nói.
Dần dần được trăm vạn người nhắc đến, dần dần lưu truyền, rồi sau đó nghìn đời vang danh.
Nhưng làm việc thiện, không hỏi tương lai.
Phất áo ra đi, thân giấu công danh.
Mong như khe rãnh, Hậu Thổ khó lấp.
Phúc họa tương sinh, thiện ác cùng tồn.
Trời hành kiện, quân tử không ngừng vươn lên, đất thế khôn, quân tử dày đức chứa vạn vật....
Còn có bài Lâm Giang Tiên kia.
Cuồn cuộn Trường Giang đông trôi, bọt đầu sóng bạc cuốn anh hùng.
Thị phi thành bại quay đầu không, Thanh Sơn vẫn đó, mấy lần trời chiều đỏ...
Tóc trắng ngư tiều trên bãi sông, nhìn quen thu nguyệt xuân phong.
Một bầu rượu đục mừng gặp mặt, xưa nay bao chuyện, đều tan vào trong chén trà....
Chính như Hoàng Châu ngày đó.
Lời Hứa Khinh Chu đã nói, bị những văn nhân hậu thế kia của họ, chỉnh lý thành một quyển sách.
Tên sách cũng là Vong Ưu trích lời, cho người hậu thế đọc.
Về sau, trong một thời gian rất dài, cho dù ở Man Hoang, hay ở thư viện, luôn có thể nghe thấy người ta kể câu chuyện của thư sinh.
Có trẻ con hồn nhiên hỏi:
“Tiên sinh Vong Ưu là thi nhân sao?” “Không phải.” “Tiên sinh Vong Ưu là kiếm tiên sao?” “Không phải.” “Vậy tiên sinh Vong Ưu, rốt cuộc là gì?” “Là tiên sinh.” “Thế nào là tiên sinh?” “Tế thế độ người, lo cho thiên hạ, giáo hóa chúng sinh, truyền đạo giải hoặc.” “Là Trích Tiên Nhân của nhân gian....đó chính là tiên sinh, tiên sinh Vong Ưu!” Chuyện Hứa Khinh Chu không chỉ lưu truyền ở nhân gian, mà còn lọt vào tai các Thánh Nhân.
Các Thánh Nhân phần lớn chưa từng gặp qua thiếu niên này.
Chỉ là nghe những người trở về kể lại.
Chuyến đi Nam Hải, mấy triệu người trở về, đạt được trúc 6000, tất cả đều nhờ một người.
Họ nghĩ đây chắc hẳn là một thanh niên không tầm thường.
Ít nhất.
Không hề phản cảm, bởi sự đại nghĩa của vị tiên sinh kia, cho dù là Thánh Nhân, nghe kể lại cũng đều vô cùng khâm phục.
Sau này nghe nói vị tiên sinh này ở Hoàng Châu hạ tứ châu.
Họ cất bước đi ngàn dặm xa xôi, muốn đến xem.
Nhưng ở trên Hoàng Hà, lời Tô Thánh năm xưa, sớm đã không cho phép qua lại.
Chỉ có thể tiếc nuối lui bước, ngậm ngùi bỏ qua.
Ngay cả những tướng lĩnh Vong Ưu quân năm xưa, cũng muốn đến bái kiến tiên sinh.
Nhưng đều bị ngăn ở bờ sông.
Lúc này, mọi người mới biết được.
Hoàng Hà vốn là được một vị Thánh Nhân bảo vệ nghìn năm thái bình.
Họ có tiếc nuối, tiếc nuối không thể gặp tiên sinh, họ cũng may mắn, may mắn vì ít nhất trong nghìn năm, tiên sinh có thể bình an vô sự.
Thế là đủ rồi!
Về sau.
Chuyện của tiên sinh Vong Ưu vẫn còn được lưu truyền, bất quá không còn ai nghĩ đến chuyện đi tìm tiên sinh nữa.
Dần dà, với người đời sau mà nói.
Tiên sinh Vong Ưu đã thực sự trở thành một nhân vật thần thoại trong truyện cổ, giống như tam giáo tổ sư, hai vị Yêu Đế.
Họ biết hắn tồn tại.
Nhưng lại không biết hắn ở đâu.
Đôi khi cũng có thiếu niên ngước nhìn trời cao, nói ra:
“Tiên sinh là Trích Tiên Nhân, cho nên, tiên sinh hẳn là lên trời rồi, hoặc là ở ngoài biển kia....” Đúng vậy.
Lúc đầu Hứa Khinh Chu chỉ là một câu chuyện trong miệng mọi người, về sau thì thật sự trở thành một câu chuyện.
Một câu chuyện mà chỉ cần là giới tu tiên đều biết.
Cũng giống như.
Chuyện thần thoại xưa Bàn Cổ khai thiên lập địa, nổi danh như thế.
Nhưng không ai từng thấy Bàn Cổ.
Từ đó cũng không ai gặp lại được vị tiên sinh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận