Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 903: Tô Lương Lương sẽ nói láo

Chương 903: Tô Lương Lương biết nói dối
Đêm yên tĩnh lặng lẽ, Hạo Nhiên thiên hạ trở về yên bình.
Chúng sinh bình thường nửa tỉnh nửa mê, tự cảm thấy đêm nay có chút kỳ lạ.
Thánh Nhân trong thiên hạ hốt hoảng, chỉ cảm thấy nhân gian sương mù dày đặc.
Mà trong Vĩnh Hằng Giới, Cửu Thiên Thập Địa, giữa ba ngàn Vân Châu, những thân ảnh vĩ đại kia lại tỏ vẻ thận trọng, ánh mắt phức tạp, kinh ngạc không thôi.
Thiên Tinh rơi xuống, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Nhân gian không có chuyện gì, trời đất yên lặng.
Cái gọi là Chân Linh, thần thông chưa từng phát hiện, dường như một giấc mộng, cuối cùng lại là công dã tràng.
Mong đợi thất bại, cảm giác này khó mà diễn tả thành lời.
Nhưng sự thật chính là sự thật, sau khi Thiên Tinh rơi xuống, quả thực không có động tĩnh gì, cuối cùng dù hao tổn thọ nguyên, tuần tra khắp Tam Giới, cũng không tra xét được mảy may.
Là vốn dĩ chỉ là công dã tràng, hay là có người ngầm che giấu?
Không phân rõ được, không phân biệt nổi.
Nếu buộc phải chọn một, bọn hắn nghiêng về vế trước hơn.
Dù sao, Thần Minh Thượng Cổ đều đã vẫn lạc, Tinh Hải bây giờ chỉ còn lại Đế giả, bọn hắn đứng trên đỉnh vạn linh, coi rẻ trời đất, lại có thứ gì có thể thoát qua được ánh mắt của bọn hắn chứ?
Buồn bực đành thôi, tất cả trở về chỗ cũ, chỉ lưu lại từng đạo hư ảnh, dừng chân trong Tinh Hải.
Giấc mộng lớn ai là người tỉnh ngộ sớm, tất nhiên là không ai biết.
Chuyện thế gian vốn không có gì là tuyệt đối, có lẽ đây chỉ là giả tượng, lại có lẽ đã xảy ra bất trắc, Chân Linh vừa mới đản sinh đã chết từ trong trứng nước.
Cũng có khả năng.
Thở dài một tiếng, nói một câu đáng tiếc, rồi lại im bặt.
Cũng có người tự thấy may mắn, Tam Giới tránh được một kiếp nạn, nhân gian không nổi lên phân tranh, vẫn có thể hưởng thái bình.
Trong đại điện sừng sững trên đỉnh Tinh Hải kia, ánh mắt Giới Chủ Vĩnh Hằng Điện trầm xuống, trăm mối không có lời giải.
Hắn và những người kia tóm lại là khác biệt, hắn sống lâu hơn, thực lực mạnh hơn, biết nhiều hơn, thấy cũng nhiều hơn.
Vừa rồi sao băng rơi xuống, theo lý phải có Chân Linh ra đời, cho dù chết từ trong trứng nước, cũng nên còn sót lại chút hơi thở.
Nhưng hắn nhìn khắp sông núi, lại chẳng phát hiện hay quan sát được gì.
Nếu không phải là công dã tràng, vậy tất nhiên là có người ngấm ngầm động tay chân.
Thế nhưng Vĩnh Hằng Giới dù lớn, lại có ai có thể giấu giếm được hắn chứ?
Bản thân điều này đã không hợp lý.
Hắn nhìn xuống dưới bầu trời, một góc phương xa, ánh mắt xuyên thấu Cửu Tiêu, thấy một vùng trời đất mênh mông bị bao phủ trong sương mù dày đặc.
Nếu nói rằng. Vùng thiên hạ này còn có nơi mà thiên nhãn không cách nào dò xét, nơi hắn có thể nghĩ tới, tuyệt đối không quá năm đầu ngón tay.
Đại lục dưới lớp sương mù chính là nơi đầu tiên.
Về phần mấy chỗ còn lại, vốn là đất cằn sỏi đá.
Sớm đã không còn sinh cơ, làm sao có sinh linh, cho nên cũng chỉ còn lại một nơi duy nhất này.
Sắc mặt rất âm trầm, trong đôi mắt sâu thẳm hào quang phun trào, người kia trở về, bước một bước, thân hình lóe lên, đã biến mất.
Lúc hiện thân lần nữa, đã ở giữa một tòa đại điện.
Thấy bốn phía sáng rực, đốt mấy vạn ngọn đèn dầu xanh.
Mỗi một ngọn đều chiếu sáng rạng rỡ.
Đèn dầu xanh xếp ngay ngắn, hàng lối chỉnh tề.
Trước mỗi ngọn đèn dầu xanh còn có một tấm ngọc bài, trên ngọc bài có khắc chữ.
Viết rằng:
[Thanh Minh · Kiếp Phù Du.] [Cửu Châu · Diệp Thận.] [Đốt Châu · Tầm.] Mỗi một ngọn đèn dầu xanh chính là một người, mỗi người lại đại diện cho một đại lục nhân gian.
Những người này. Đều là Giới Hồn, tự xưng là Thiên Khải.
Tuần tra khắp Tam Giới Vĩnh Hằng, giống như Tô Lương Lương, quan sát thiên hạ.
Ánh mắt người kia cuối cùng rơi vào một ngọn đèn dầu xanh trong số đó, có thể thấy trên ngọc bài kia viết chữ [Hạo Nhiên · Tô Lương Lương].
Hắn thần niệm khẽ động, ngọn đèn dầu xanh kia liền trôi đến trước mặt hắn.
Nhìn chăm chú vào ngọn lửa đèn dầu xanh, khẽ gọi một tiếng.
“Tô Lương Lương.” Chỉ thấy hắn giơ tay lên, một ngón tay đặt lên trên ngọn đèn dầu xanh, chậm rãi nhắm mắt lại, ngọn lửa xanh chập chờn, kêu hô hô rung động.
Tại Hạo Nhiên nhân gian.
Bên ngoài tiểu viện, nhìn ngọn đèn dầu xanh bỗng nhiên sáng lên, Tô Lương Lương hít sâu một hơi, vỗ vỗ lồng ngực, tự cổ vũ mình nói:
“Tô Lương Lương, đừng sợ, nói dối thôi mà, cái này ngươi rành lắm, cứ phát huy như bình thường là được.” Sau đó nắm chặt ngọn đèn dầu xanh, ôm vào trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trời đất quay cuồng, núi sông biến đổi.
Khi mở mắt ra, Tô Lương Lương đã đến một vùng hỗn độn, ngẩng đầu đầy sao lấp lánh, cúi đầu là một màu xanh thẳm.
Thấy một hư ảnh cực lớn, che kín bầu trời, từ tinh hà nhìn xuống.
Tô Lương Lương vội cúi đầu, cung kính nói:
“Thiên Khải của Hạo Nhiên Đại Lục, Tô Lương Lương, bái kiến Điện chủ.” “Đứng lên đi.” Tiếng của hắn như sấm, vang vọng giữa tinh không, ong ong tác hưởng.
Tô Lương Lương vẫn cúi đầu, cung kính hỏi:
“Không biết Điện chủ triệu kiến, có gì phân phó ạ?” Âm thanh kia vang lên:
“Vừa rồi từ tinh hà, có một Thiên Tinh rơi vào Hạo Nhiên của ta, việc này ngươi có biết không?” Tô Lương Lương nuốt nước bọt, che giấu căng thẳng, chậm rãi nói:
“Bẩm Điện chủ, thuộc hạ cảnh giới còn thấp, không nhìn thấy được ngoài Tinh Hà, nhưng mà... Vừa rồi bầu trời đêm Hạo Nhiên, xác thực có huyết nguyệt ngang trời, mấy vị Chân Linh cũng thức tỉnh, nhưng ngoài ra, lại không có bất kỳ dị thường nào khác.” Âm thanh kia im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi:
“Thật vậy sao?” Tô Lương Lương vội nói:
“Thuộc hạ không dám nói dối.” Không khí ngột ngạt, bốn bề yên tĩnh.
Cuối cùng, nghe thấy một tiếng.
“Lui ra đi.” Tinh hà tan rã, không gian vỡ nát, tất cả lại trở về hư vô.
Trong Vĩnh Hằng Điện, Điện chủ đương nhiệm đặt ngọn đèn dầu xanh lại chỗ cũ, một mình đi ra đại điện, tự nhủ:
“Chỉ mong là bản tôn đã quá lo lắng rồi.”
Tại Hạo Nhiên thiên hạ, bên bờ Linh Giang, trong tiểu viện kia, Tô Lương Lương đột nhiên mở mắt, thở hổn hển.
Đưa tay quệt mồ hôi, trán đã ướt đẫm.
“Phù... nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà không bị lộ.” Dường như được đại xá, nở nụ cười ngây ngô như vừa sống sót sau tai nạn.
“Hắc hắc, ta Tô Lương Lương không hổ là phái thực lực diễn xuất a, ngay cả lão bất tử kia cũng bị lừa, ta hỏi xem, còn có ai nữa chứ, ha ha ~” Nói xong nhìn lại phía sau, mắt sáng lên, chạy nhanh vào trong viện.
“Dược Tả, đến lượt ta ôm...” “Đi đi, cầm lấy đi.” “Này, hai ngươi kiềm chế chút đi, đừng làm hỏng nó.” “Hứa Khinh Chu, ngươi đủ rồi đấy, đã nói rồi, chơi không hỏng được đâu mà?” “..........” Một đêm yên tĩnh, chờ đến trời sáng, mọi người vây quanh tiên thai, trong tiểu viện tiếng cười nói không dứt.
Ác Mộng lo lắng nói:
“Hành hạ như vậy mà còn chưa tỉnh, sẽ không xong đời rồi chứ?” Tô Lương Lương bật thốt mắng:
“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại.” Rồi lại yếu ớt nhìn về phía Dược, dò hỏi: “Xác thực ngủ hơi say quá nhỉ~” Hứa Khinh Chu cũng không khỏi nhíu mày, quả thực ngủ say quá, làm cho hắn cũng có chút bối rối.
Dược nhìn hai người như nhìn kẻ ngốc, khinh bỉ nói:
“Chịu thua, đầu óc kiểu gì mà hỏi được câu thiểu năng như vậy. Chân Linh ra đời xong, cần phải hấp thu khí vận được thai nghén trong Thiên Tinh, việc này luôn cần chút thời gian, mới qua bao lâu đâu mà, còn sớm.” Tô Lương Lương bừng tỉnh đại ngộ, “A~” một tiếng, liếc mắt nhìn Ác Mộng, “Nghe hiểu chưa, đang hấp thu khí vận đấy.” Đại Hắc cẩu nhếch miệng, bướng bỉnh nói:
“Ta biết rồi, ta cố ý thử ngươi thôi mà. Ngươi đúng là ngu thật, lão bất tử kia mắt mù rồi mới chọn kẻ yếu như ngươi làm Thần Hành Giả, chậc chậc, xem ra Vĩnh Hằng Điện, cái đuôi thỏ cũng chẳng dài được nữa rồi.” Tô Lương Lương trợn trắng mắt, cạn lời.
“Tin ngươi mới có quỷ ~” Hứa Khinh Chu bất đắc dĩ ôm trán, lắc đầu cười khổ.
Vốn là đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp.
Nhíu nhíu mày, nói: “Các ngươi trông chừng nhé, khó chịu quá, ta ra ngoài sân đợi chút ~” Đi ra sân, nhìn lên trời sao dày đặc.
Tắm mình trong gió đêm, tâm tình thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận