Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 620: Trúc Linh lấy lòng.

Chương 620: Trúc Linh lấy lòng.
Hòn đảo nhỏ kia cách Hứa Khinh Chu ít nhất mấy chục mét, nhưng Hứa Khinh Chu vẫn có thể nhìn thấy rõ, phía trên kia la liệt chất đầy đồ vật, trông như từng ngọn núi nhỏ. Trong đó không chỉ có đồ của hắn rơi xuống, nhìn xem hẳn là còn có cả đồ của người khác. Rõ ràng là, tên này đúng là không ít "cầm nhầm" đồ.
Bất quá, một mình sinh linh này ở trong bí cảnh Tiên Trúc, đoán chừng cũng không có gì thích thú. Lắc đầu thở dài một tiếng.
"Hại ——"
Hắn nửa ngồi xuống, trong khi Tiểu Trúc Linh còn đang ngơ ngác không hiểu, liền tháo dây thừng tiên, cất vào trong nhẫn trữ vật. Cả quá trình, Tiểu Trúc Linh đều ngơ ngác lại bàng hoàng, đôi mắt trong veo cứ sững sờ nhìn Hứa Khinh Chu, không hiểu chuyện gì…
“Lộc cộc?”
Hứa Khinh Chu đứng dậy, nhìn tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng nói: "Sau này đừng có trộm đồ của người khác nữa, đặc biệt là của ta, biết không?"
Tiểu gia hỏa ngây ra một hồi lâu, rồi liên tục gật đầu, không quên khoa tay một phen: "Ùng ục ục (ngươi cũng lấy đi, toàn trả lại cho ngươi)."
Hứa Khinh Chu cười, khoát tay nói: "Thôi, tặng ngươi đó."
Tiểu Trúc Linh nghiêng đầu, đôi mắt to lay láy, “Lộc cộc?”
Hứa Khinh Chu dùng quạt giấy gõ nhẹ vào trán tiểu gia hỏa, giả bộ tức giận nói: "Lần này ta tha cho ngươi, hy vọng ngươi có thể sửa đổi triệt để, nếu còn có lần sau, ta sẽ làm măng xào thịt ngươi đấy."
Tiểu Trúc Linh cả người khẽ run, liên tục khoát tay: "Lộc cộc lộc cộc....."
Hứa Khinh Chu hài lòng cười cười, quạt giấy vừa mở, phẩy nhẹ gió, quay đầu nhìn thoáng qua cái ao nhỏ, chậm rãi nói: "Đi, ta đi đây, ngươi không cần tiễn."
Nói đi là đi, thư sinh không hề chần chờ. Lại làm Tiểu Trúc Linh ngơ ngác, như rơi vào mây mù, sững sờ nhìn bóng lưng thiếu niên, hồi lâu chưa hoàn hồn. Mầm măng trên đầu cũng lộn xộn trong gió...... Thiếu niên thật tiêu sái. Trúc Linh kinh ngạc trong gió.
“Lộc cộc -”
Trong đầu Hứa Khinh Chu, hệ thống lại vang lên lần nữa.
[ Chậc chậc, thật sự thả đi sao, tốt biết bao nhiêu đồ đấy, mùi vị cũng ngon cực kì... ]
Hứa Khinh Chu nghe xong, liếc mắt, không thèm để ý.
Hắn cũng đâu có ngốc. Tiên Trúc Linh này đâu thể so với linh ngư, linh ngư thì thả rông, số lượng rất nhiều, còn Trúc Linh này thì được nuôi trong nhà. Số lượng cũng không nhiều. Biết đâu chỉ có một mình nó, đây chính là con của Tiên Trúc Chân Linh, hắn có thật là muốn ăn sao? Khôi hài à? Đến lúc đó Tiên Trúc nổi giận, hắn thì không sao, chỉ sợ cả đám nhân yêu trong bí cảnh Tiên Trúc này đều gặp nạn theo hắn mất.
Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại. Tiểu gia hỏa này mở linh trí, thật cho mình ăn, cũng không nuốt trôi, mà người ta cũng có ý đồ xấu gì đâu. Chỉ trộm chút đồ thôi, tội đâu đáng chết, trừng phạt là đủ. Nên nổi giận cũng nổi giận rồi, nên dọa cũng dọa rồi, chắc chắn lần sau nó không dám nữa, mà tiểu gia hỏa này thật ra cũng rất thú vị. Nhất là cái cắn của nó, thật là đau a! Chỉ là trông hơi xấu xí, nhìn có vẻ ngốc nghếch, còn không biết nói tiếng người. Giao tiếp với nó, thật sự là tốn sức mà.
Thấy Hứa Khinh Chu đi thật, Tiểu Trúc Linh trợn tròn mắt hồi lâu, nhìn thoáng qua chiến lợi phẩm phía sau mình. Bỗng thấy mất hứng trong nháy mắt. Cái đuôi khẽ động, đạp không mà lên, núp trong mây, vụng trộm ló đầu ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trong mắt tràn đầy mới lạ.
“Lộc cộc!”
Trong mắt nó, Hứa Khinh Chu tuy lừa gạt nó, dọa nó, còn bắt nó. Nhưng Hứa Khinh Chu cũng là người duy nhất nói chuyện với nó, giao tiếp với nó, người mà nó đã gặp. Mà lại. Nó đã sớm quan sát thiếu niên này rất lâu rồi, thiếu niên này rất khác biệt, rất mạnh, rất lợi hại. Còn thả cả đại điểu kia đi. Một kiếm kia, nó đều thấy cả. Đương nhiên, nó cũng không dám nghĩ đến trả thù thiếu niên này, vì nó biết mình đánh không lại. Cái ao lôi kia bổ nó một cái, không chết cũng tàn, còn cả cái đồ chơi nổ hôm nay nữa. Đều khiến nó chấn động. Cũng dọa choáng.
"Lộc cộc ——"
Hiểu rõ sự hoang mang trong lòng, Hứa Khinh Chu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trở lại trà lâu. Vừa lúc gặp Thanh Diễn đang sửa nóc nhà, hắn nói một câu "vất vả rồi".
Thư Tiểu Nho hỏi: “Tiên sinh, vừa nãy người đi đâu vậy?”
Hứa Khinh Chu cười cười, “Muốn ăn măng, chuẩn bị nhổ một cây, mà không nhổ được.”
Thư Tiểu Nho chỉ thấy khó hiểu, măng? Cái này là cái gì với cái gì? Hỏi lại: “Vậy còn tiếng nổ? Thanh Diễn nói là thuốc nổ, cái gì là thuốc nổ?”
Hứa Khinh Chu qua loa đáp: "Thứ gì đó sẽ nổ, gọi là thuốc nổ...."
Thư Tiểu Nho mắt to xoay tròn, còn muốn hỏi nữa, thì tiên sinh đã vào phòng. Đành hậm hực bỏ qua. Đi học tiếp.
Thanh Diễn động tác rất nhanh, sửa xong nóc nhà, cũng ngồi cùng chỗ với Thư Tiểu Nho, đọc sách.
“Tiểu Nho.”
“Ừm?”
“Ta vừa làm mệt quá à.”
“Rồi sao?”
“Đói bụng....”
Thư Tiểu Nho tức giận lườm hắn một cái, tiện tay ném một hộp bánh ngọt mới cho Thanh Diễn.
“Cho ngươi nè!”
“Hắc hắc, đa tạ, bạn tốt của ta!”
“Xí..... đừng có mà xin ta nữa, ta cũng không có......”
Trong phòng. Hứa Khinh Chu tâm tình cũng không tệ, mài mực, cầm bút, trải giấy ra, bắt đầu làm việc chính. Viết xuống từng trang sách Xuân Thu. Bây giờ tất cả dần dần vào quỹ đạo, toàn bộ tu sĩ trong bí cảnh Tiên Trúc cũng đã đoàn kết lại. Hứa Khinh Chu trong lòng rõ ràng, cần phải tiến hành bước tiếp theo.
Chỉnh hợp. Là một quá trình thống nhất. Sau đó, cần phải quản lý. Chớ coi thường bước này. Thường nói, tranh đoạt thiên hạ thì dễ, giữ giang sơn mới khó. Bọn họ lại cần ở đây đợi đến 100 năm, chứ không phải mấy năm hay mấy tháng. Không thể tùy ý đối phó. Cần có quy tắc, không chỉ là quân pháp đơn giản.
Hứa Khinh Chu cứ viết, mực hết, giấy chất đầy bàn, chỉnh lý lại một chút, nhìn thời gian. Không sai biệt lắm rồi. Đứng dậy lên lầu hai, nằm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần, khẽ hát, gió từ cửa sổ nhỏ luồn vào, hơi lành lạnh, dần dần chìm vào giấc mộng. Hứa Khinh Chu vừa mới ngủ, một cái đầu măng liền chui ra từ bậu cửa sổ, thăm dò một phen, lén la lén lút lại vào phòng......
———————
Thanh phong nhẹ nhàng, lá trúc lay động. Rượu ngon mới thử người dễ say, một giấc trên cửa sổ nhỏ say nồng. Hứa Khinh Chu tỉnh dậy trong giấc mơ, duỗi lưng, chậm rãi đi xuống lầu. Đập vào mắt......
Rực rỡ muôn màu, chất đầy cả trà lâu, dưới chân trơn trượt, suýt nữa hắn đã ngã nhào.
“Ta đi....”
Đồ vật trước đây bị rớt, nay đều trở về, chất đầy cả phòng. Là ai làm chứ? Hứa Khinh Chu đương nhiên là dùng chân cũng có thể đoán được, có chút cạn lời, bất đắc dĩ che trán. Cũng có chút vui mừng, lắc đầu cười khẽ.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Tiểu gia hỏa này, cũng không tệ.”
Lười thu dọn, Hứa Khinh Chu ném một lần mấy thứ, đem chúng nó đều cất vào trong không gian trữ vật. Gõ bàn một tiếng, gọi lão nhị.
“Lão nhị.”
Không lâu sau, một cái đầu treo ngược ở cửa sổ.
“Có gì vậy tiên sinh?”
“Đi gọi tỷ ngươi qua đây.”
“A!”
Thanh Diễn rời đi, Hứa Khinh Chu rót một chén rượu, uống một ngụm, mím môi cười một tiếng.
“Ra đi.”
Một lúc sau, một đầu măng từ sau giá sách chui ra, rụt rè. Cẩn thận từng li từng tí tiến về phía Hứa Khinh Chu. Ngoan ngoãn đứng trong phòng, trông như đứa trẻ được phụ huynh gọi đến.
Hứa Khinh Chu cầm bầu rượu lung lay, hỏi: "Có muốn nếm thử không?"
Đầu măng nhẹ gật đầu.
“Lộc cộc ——”
"Lại đây." Hứa Khinh Chu vẫy tay.
Trúc Linh lập tức trôi dạt đến bàn, vẫy đuôi, mặt đầy chờ mong.
Hứa Khinh Chu tặc lưỡi, chẹp miệng một tiếng: "Chậc chậc, ngươi thật là biết uống." Nhưng vẫn rót cho tiểu gia hỏa một chén.
"Nặc!"
"Lộc cộc ——"
"Khách sáo."
"A —— lộc cộc."
"Đó là đương nhiên, rượu của ta đều là rượu ngon...."
"Lộc cộc?"
"Không được, rượu không thể uống nhiều, ngươi còn nhỏ, một ngày một chén là đủ rồi."
Tiểu Trúc Linh hai tay làm thành một vòng thật to.
“Ùng ục ục -”
“Vậy cũng không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận