Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 633: đánh giáp lá cà.

Chương 633: giáp lá cà.
Tiến lên, nghiền nát chúng, một tên cũng không để lại!
Âm thanh cực lớn, trong tiếng thú rống đầy trời, chói tai nhức óc.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ quân nhân Vong Ưu trong mắt, quang mang rực cháy, hai mắt nheo lại, lần nữa nhìn về phía biển thú kia.
Máu tươi bắt đầu sôi trào, Thức Hải bắt đầu cuồn cuộn, chiến ý không chút kiêng kỵ tràn ngập...
Thành Diễn trước tiên rút trọng kiếm trên đất ra, vung mạnh giữa không trung.
Vẽ một vòng cung, ngẩng đầu, hai con ngươi bắn ra huyết mang, chớp mắt xuyên thấu ánh mắt, khẽ quát một tiếng.
“Ta nguyện...dẫn đầu công kích!”
Thân rơi, thiếu niên kéo trọng kiếm, như tên bắn, thẳng tiến không lùi.
Xông vào bóng đêm, thẳng đến biển lửa lúc trước trong đám thú triều.
Thư Tiểu Nho chớp mắt, vừa mới nói xong bảo vệ ta mà? Cái này xông lên.
Có chút im lặng, lại chỉ nhỏ giọng mắng một câu.
“Đồ đần.”
Sau đó cũng vung tay hô to.
“Chiến!”
Thành Diễn một ngựa đi đầu, một kỵ tuyệt trần...
Sau lưng sát na bộc phát ra tiếng núi thở kinh thiên động địa.
Bọn hắn chỉ so với Thành Diễn chậm nửa nhịp, nhưng cũng tuyệt không mơ hồ.
Núi thở chiến!
Hô to giết!
Mấy triệu đại quân như một mảng cung nỏ đã giương sẵn.
Được nghe hiệu lệnh.
Trong nháy mắt buông dây.
Nhấp nhô giữa một mảnh đen kịt xông lên phía trước, lao nhanh như sấm, sơn hà rung chuyển.
“Chiến!”
“Giết!”
“Chúng ta nguyện vì tiên sinh tử chiến, xông lên a…”
“Nghiền chết chúng!”
“Giết sạch chúng......”
Tiếng gió trận trận, tiếng trống công kích, hai triệu tu sĩ cùng Yêu tộc, ầm ầm một tiếng liền xông lên trên.
Giống như sóng biển.
Vụt một tiếng, liền phủ lên hơn phân nửa bãi bùn.
Các chiến sĩ trong mắt cuồng nhiệt, nhiệt huyết sôi trào, adrenalin lúc này tăng lên cực điểm.
Ở trong tình thế như vậy.
Cho dù là người không thích chiến đấu ngày xưa, cũng không thể khống chế được khô nóng trong lòng.
Tiểu Bạch ôm khóe miệng, thản nhiên nói: “Kích thích, ta cũng phải lên.”
Dứt lời liền đã bùng lên ngọn lửa cực nóng, một đôi cánh đột nhiên mở ra, xông lên không trung.
“Lệ!”
“Phụng Tiên sinh lệnh, giết sạch chúng, một tên cũng không để lại!”
Vô Ưu, Khê Vân, Trì Duẫn Thư một đám tất nhiên là nhìn nhau, rút kiếm mà chiến.
“Chúng ta cũng tới!”
“Tốt!!”
Đại chiến vô cùng căng thẳng.
Đối mặt thú triều bí cảnh Tiên Trúc, lần đầu tiên, người và yêu không chạy, cũng không lựa chọn phòng thủ.
Ngược lại chủ động xuất kích, chính diện xông thẳng.
Thanh thế cuồn cuộn, há lại chỉ có từng đó khiến người ta nhiệt huyết sôi trào?
Thành Diễn trước nhất xông vào chiến trường.
Chỉ một kiếm, chém lật không chỉ mấy chục huyễn thú, chém ngang chém dọc, tựa như chẻ dưa thái rau.
Lập tức chặt lật một mảng lớn.
Tiểu Bạch từ trên trời giáng xuống, một quyền nện xuống, tầng băng vỡ ra nổ tung, tạo ra một trận khí lãng cuồn cuộn.
Theo sát hai người đằng sau.
Là Mắt Đỏ, Thái Sơn, tiểu hòa thượng, Phương Thái Sơ, Kiếm Lâm Thiên các loại một đám thiên kiêu cùng vạn phu trưởng.
Số người tuy bất quá ngàn, dàn trải trên chiến tuyến hơn trăm dặm.
Thế nhưng bọn họ như những mũi thương sắc bén.
Vừa chạm mặt.
Liền chém nát tan thú triều đi đầu.
Bọn hắn mạnh mẽ lao tới, bắt đầu tàn sát tứ phương.
Tiếp theo.
Khê Vân một đám không vội ra tay, nhưng chỉ rải rác vài kiếm, liền tạo ra một tràng khí thế dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng.
Đại quân va chạm, đánh giáp lá cà.
Đại chiến thật sự chính thức bắt đầu từ giờ khắc này.
Tiếng giết, tiếng gầm gừ, cùng với tiếng nổ vang lên không ngớt giữa nơi đây, dần dần ngập trời vang vọng….
Trên trời, bão tuyết vẫn rơi, gió vẫn rít, bông tuyết tung bay, lưu loát.
Trên mặt đất, quân Vong Ưu tấn công không ngừng, đánh giáp lá cà, binh khí va chạm, chiến hỏa kéo dài trăm dặm Băng Nguyên, đánh trời hôn địa ám.
Quân Vong Ưu tiến đến, huyễn thú từng đợt ngã xuống, hóa thành đầy đất vụn băng, thế nhưng vẫn có liên tục huyễn thú bổ sung...
Thời gian trôi đi, song phương lâm vào đánh giằng co.
Nhưng dù vậy, đối mặt liên tục tràn tới huyễn thú, quân Vong Ưu không ai lùi lại.
Dù bước đi có khó khăn, vẫn cứ tiến lên không lùi.
Giá trị linh uẩn Trúc bài tăng trưởng.
Cũng có chiến hữu ngã xuống bên cạnh, tử vong không chỉ của lũ huyễn thú đầy trời, mà còn của những dũng sĩ không sợ.
Nhưng đây là chiến tranh.
Chiến tranh, không tránh khỏi tử vong, dù chiến tranh đó có là đơn phương nghiền ép.......
Thời gian tiếp tục, biển lửa bùng nổ kia dần lụi tàn, gió tuyết phủ lên nơi cháy đen, chỉ còn tiếng giết chưa từng dứt.
Gió vẫn lạnh lẽo trong đêm tối.
Trời lại tối như ban đầu, lại có một đường lửa tại trước Tiên Trúc Lâm Hải, từ từ tiến lên phía trước…
Từ lúc khai chiến, quân Vong Ưu sớm đã toàn viên tham chiến, ngay cả Vương Trọng Minh vốn giấu trong Tiên Trúc Lâm cũng mang theo đội quân bí ẩn của mình nhập vào chiến trường phía trước nhất.
Hô lớn một tiếng vì tiên sinh.
Sau đó xông lên không hề do dự.
Để một lão Lục như vậy dũng cảm, cũng coi như chuyện hiếm có trong đời.
Một trận chiến đấu thế này.
Dù đặt ở ngoài tòa thiên hạ kia, quy mô cũng gần như không có.
Đây là nhục thể đối chọi, là máu tươi nở rộ.
Lấy hai triệu quân nghênh chiến kẻ địch gấp mấy trăm lần, mà vẫn vững bước tiến lên.
Đến thánh nhân cũng phải hổ thẹn.
Hứa Khinh Chu vẫn áo trắng lơ lửng giữa không trung, nhìn bao quát toàn bộ chiến trường, không quên điều khiển một phương lôi trì thẳng tới hậu phương thú hải.
Đem từng con cự thú chôn vùi vào trên đường tấn công.
Trước người, quyển Vong Ưu thư tĩnh lặng treo trên không, thư sinh lang lấy ý niệm bao phủ toàn bộ phòng tuyến, chỉ cần phát hiện nơi nào có ý tan rã.
Sẽ không chút do dự viết xuống một nét.
Hoặc là một cơn gió, hoặc một trận lửa giáng xuống...
Hứa Khinh Chu rất rõ ràng, trận đại chiến này tuyệt không phải một sớm một chiều.
Đây là một trận huyết chiến.
Cũng là một trận đánh giằng co.
Trong trận chiến này, hắn chỉ phải tiêu diệt sớm những con cự hình huyễn thú vượt quá phạm vi kháng cự của quân Vong Ưu phần lớn.
Tức là những con mà hắn từng gặp trong sa mạc sâu thẳm.
Cũng may.
Huyễn thú tuy số lượng đông đảo, nhưng phần lớn chỉ là đám ô hợp, số cự hình huyễn thú không nhiều.
Quân Vong Ưu hoàn toàn có thể gánh vác.
Không thể phủ nhận.
Trong quá trình này, tử vong không thể tránh khỏi.
Nhưng chỉ cần có thể khống chế thương vong trong một phạm vi nhất định, là có thể chấp nhận.
Cũng may.
Huyễn thú không có trí thông minh, chúng chỉ biết ngây ngốc xông thẳng.
Quân Vong Ưu dù nhân số hơi yếu thế, nhưng lại từ đầu chí cuối lấy tiểu đội làm một tiểu tập thể, tụ thành nhóm.
Hỗ trợ lẫn nhau, công thủ tương trợ.
Chiếm ưu thế cực lớn.
Cũng vào thời khắc này, mỗi người cùng yêu của quân Vong Ưu rốt cục thật sự lĩnh ngộ được câu nói của tiên sinh.
Đoàn kết là sức mạnh.
Hơn nữa.
Bọn họ còn có tiên sinh, tóm lại còn có thần binh từ trên trời rơi xuống.
Là chiến đấu.
Nhưng cũng đơn giản chỉ là một trận cày quái quy mô lớn.
Quái vật nhiều.
Nhưng chiến trận chung quy có hạn, chúng chỉ có thể từng nhóm kéo lên.
Cho nên.
Hết thảy vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Chiến đấu vang dội mấy canh giờ.
Quân Vong Ưu đẩy chiến trường vào mười dặm, nhưng kích tình cũng có lúc hết, nhiệt huyết cũng có ngày hạ nhiệt.
Theo lệnh của Hứa Khinh Chu.
Quân Vong Ưu ngừng bước tấn công, phòng ngự tại chỗ, đổi công sang thủ.
Gió lạnh vẫn thấu xương, vẫn buốt giá.
Nhưng bọn họ lại không cảm thấy lạnh.
Hắc Trúc Linh trên đám mây dày đã sớm trố mắt nhìn.
Lần đầu tiên, nó gặp những sinh linh từ bên ngoài tới, đối mặt thú triều mà không lùi, lại còn dám chủ động công kích.
Cũng là lần đầu tiên, thú triều chưa từng bị chặn ở bên ngoài Tiên Trúc Lâm.
Mấu chốt nhất là, bọn chúng dường như vẫn đang chiếm ưu thế, còn thú triều lại đang có dấu hiệu suy tàn.
Tựa hồ.
Thắng bại đã an bài, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Cảnh tượng này, thật sự khiến nó tê cả da đầu.
Mà hết thảy, chỉ vì một người, chính là thiếu niên áo trắng trên bầu trời.
Đối với hắn, trong lòng Hắc Trúc Linh, kiêng kị hơn là hiếu kỳ.
Trực giác nói cho nó biết.
Thiếu niên rất mạnh, không có việc gì thì tuyệt đối đừng chọc vào hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận