Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 651: một khúc tương tư.

Chương 651: Một khúc tương tư. Vọng Ưu trà lâu, một gian trúc viện, chứa đầy người và yêu. Gió nhẹ thổi qua, khắp nơi im lặng, giữa đám người kia, có năm cô nương, xinh đẹp động lòng người.
Một cô nương mặc áo trắng đứng ở trung tâm, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên hào phóng, hai bím tóc dài thướt tha rủ xuống bên hông, theo gió lay động, tay cầm sáo ngọc, cười tươi rói. Một cô nương khác mặc áo trắng ngồi ở bên trái, cài trâm cài tóc, đẹp như tiên giáng trần, khẽ vuốt dây đàn, giữa đôi lông mày hiện lên nét vẽ, đó là tiên sinh nhỏ bé của Hạo Nhiên Thư Viện. Một cô nương khác mặc y phục đen trắng, ngồi bên phải, lông mày dài thanh tú, phong lưu phóng khoáng, tay ôm tỳ bà che nửa mặt, đầu ngón tay thon dài, quả thật xinh đẹp. Một cô nương khác cũng đứng ở trung tâm, mặc váy dài trắng hồng, búi tóc cao, nàng e lệ, cử chỉ đoan trang, đuôi mày rủ xuống, nắm vạt áo, có chút khẩn trương.
Còn một cô nương đứng trước bốn người kia. Lông mi cô nương ấy rất dài, nhẹ nhàng run động, tỏa ra hương thơm, khuôn mặt cô nương đẹp đến nao lòng, đôi mắt quyến rũ chúng sinh. Dáng vẻ kia lại càng thêm thướt tha, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên mảnh mai thì mảnh mai, vừa vặn, không thừa không thiếu chút nào. Chỉ nhìn một lần đã khiến người ta rạo rực. Một mái tóc bạc rũ xuống bờ vai, như sương tuyết rơi xuống nhân gian, trắng như bạc. Hôm nay nàng cố ý đổi một chiếc váy dài màu xanh biếc, cùng màu với rừng trúc này, ngược lại càng thêm hài hòa. Gió nhẹ nhàng thổi, lay động vạt áo. Cảnh tượng trước mắt thật sự là đẹp như tranh vẽ.
Đây là năm cô nương, những mỹ nhân tuyệt sắc, hôm nay các nàng muốn ở nơi đây tấu lên một khúc nhạc du dương. Thử hỏi, tiên nữ hạ phàm, ai không muốn chiêm ngưỡng? Bốn phía tụ tập đầy người và yêu, bọn họ nhìn năm cô nương nằm trong Top 10 của Vọng Ưu... Đang chờ đợi. Nam nhân nhìn hoa cả mắt. Nữ nhân cũng hoa cả mắt. Yêu cái đẹp là bản tính của con người, hôm nay thật đúng là một bữa tiệc thị giác.
Thái Sơn tặc lưỡi, “Chậc chậc, thật là dễ nhìn.” Khê Vân Tước Dược, nhỏ giọng tán dương, “Oa, Vô Ưu Di Mỹ thật là mãn nhãn.” Bạch Mộ Hàn nheo mắt, lạnh lùng nói “Ta thấy, vẫn là Duẫn Thư hơn một chút, đặc biệt là lúc đỏ mặt, ha ha.” Mắt xanh ló đầu ra, phản bác: “Muốn nói xinh đẹp, ai có thể so được với đệ nhất mỹ nhân Yêu tộc chúng ta?” Tiểu Bạch sờ cằm, cẩn thận suy xét, cũng lên tiếng, “Thái Sơ hôm nay, cũng có khí chất lắm đó.” Thành Diễn gãi đầu, thành thật nói “Thật sao? Sao ta vẫn thấy Tiểu Nho đẹp hơn, làm sao để nói nhỉ? Ân... lông mày dài cong vút, đúng chính là như vậy.”
Đám người lắc đầu tặc lưỡi, nhìn chàng thiếu niên bằng ánh mắt đầy ý vị, a một tiếng, tiếng trêu chọc vang lên. Sương Nhi nói: “Giỏi ghê, lão nhị, cũng biết dùng thành ngữ rồi, không tệ.” Lạc Tri Ý nói: “Đầu gỗ, coi như mở khiếu rồi.” Khê Vân giở giọng trêu chọc, “Nhị thúc à, có khả năng cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không?” Thành Diễn chỉ thấy khó hiểu, hắn chỉ nói là sự thật thôi mà, sao mọi chuyện lại đến mức này, bĩu môi nói “Ta cũng không biết ngươi đang nói gì, tình nhân trong mắt hóa ra Tây Thi hay không, liên quan gì đến ta, ta và nàng ấy không quen...”
Một lời làm kinh động mọi người. Tiểu Bạch vỗ ót, “Ta biết ngay mà.” Lạc Tri Ý rụt đầu về, vội vàng lảng sang chuyện khác, “Ta đâu có nói gì.” Kiếm Lâm Thiên giơ ngón cái lên, “Vẫn là ngươi lợi hại, lão nhị.” Xích Đồng hóng chuyện, trịnh trọng nói: “Đúng là mẫu mực!” Khê Vân ỉu xìu, không muốn nói nữa. Lại nghe Chu Trường Thọ ngây ngô cười nói: “Hắc hắc, chẳng có gì đáng tranh, ta thấy ai cũng đẹp.” Mấy nàng quay đầu nhìn lại, đồng thanh nói một chữ. “Cút!” Chu Trường Thọ ngậm miệng, nhẫn nhục, thực sự không dám nói gì nữa. Hắn sợ hai điều, một là đánh không lại người ta, hai là nợ tiền người ta.
Các thiếu niên lắc đầu lè lưỡi, đầy vẻ đồng cảm. “Chậc chậc, Trường Thọ thật thảm a.” “Đúng là vậy, đáng thương quá.” “Ta chỉ nói một câu, tránh xa cờ bạc...” Thời gian trôi đi từng phút từng giây, phía dưới thì xì xào bàn tán, trên sân khấu mọi thứ đã chuẩn bị xong, người lên tiếng là đại tướng quân Tiểu Bạch. Hắn đi tới trước mặt năm người. Cười hỏi. “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Năm người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, xác nhận xong, đồng loạt gật đầu. “Ân.” Tiểu Bạch cười tươi. “Vậy thì… bắt đầu thôi.” Nghe nói bắt đầu, mọi người lập tức im lặng, mong chờ cũng đạt đến cực điểm vào lúc này. Vô Ưu cười nói: “Vậy thì bắt đầu nha…” Chỉ thấy cô nương hít sâu một hơi, đưa cây sáo trúc trong tay lên môi, chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng thở, đầu ngón tay vũ động. Gió đến. Khúc vang. Giai điệu du dương nhẹ nhàng vang lên, chỉ một tiếng thôi cũng đã làm say lòng người.
Thư Tiểu Nho năm ngón tay lướt trên dây đàn, cũng tấu lên một khúc nhạc đồng điệu. Phương Thái Sơ không chịu kém cạnh, gảy dây đàn, liền nghe thấy tiếng tỳ bà, cũng vang lên cùng lúc. Tiếng sáo, tiếng đàn, tiếng tỳ bà, từng tiếng lọt vào tai, hòa tấu thành một khúc nhạc tuyệt vời. Khúc nhạc vừa vang lên đã mê đắm lòng người. Giai điệu kia trầm bổng du dương, như suối chảy qua khe núi, như đàn ngỗng bay về phương bắc. Chìm đắm trong đó. Từ từ chậm rãi. Rừng trúc nhẹ nhàng lay động, suy nghĩ dần dần lắng sâu, dịu dàng, ôn nhu.
Cùng với tiếng nhạc, nương theo làn gió, cô nương trước đó bước ra, mái tóc bạc dài lướt qua, khi tay áo múa lên, liền như một khúc Nghê Thường, làm say đắm nhân gian. Chưa kịp rời mắt nửa giây. Cô nương e lệ ngẩng đầu, ẩn ý nhìn mọi người, đôi môi hé mở, giống như chim oanh hót, một tiếng đã vào tận đáy lòng. Giống như tuyết trắng mùa xuân, thanh tao như tiếng trời, lại như gió xuân, tươi mới như Giang Nam.
Lắng nghe. Các nàng hát: [bắt đầu thấy hắn dạo bước bên suối, hắn nhẹ hái một đóa hoa đào.][Cả vườn xuân sắc đẹp như gấm, ướp hương thơm vào trà mới pha.][Ta nâng bút... dưới trăng vẽ dáng hắn, cùng nhau si ngốc nhìn phía xa.][Xuân giấy một sát na thành thơ họa........] Phong tiêu nhẹ động, ánh ngọc lay, một đêm cá rồng múa. Khúc ca như vậy thật hiếm có. Khúc này quả thực là chỉ có trên trời, nhân gian mấy khi được nghe.
Gió vẫn thổi, nhẹ nhàng thổi, khúc nhạc vẫn như vậy, tiếng ca vẫn như vậy, điệu múa vẫn như vậy... Lắng nghe kỹ, mọi người say đắm nhìn, giống như lạc vào một thế giới khác, thoảng một cơn gió nổi lên, liền rung động… Khúc nhạc đó. Là tương tư. Hát về Giang Nam năm nào, một cô nương và một chàng thiếu niên. Câu chuyện ấy không dài, cũng không khó kể. Gặp nhau đỏ mặt, chia ly mắt lệ. Chàng thiếu niên dịu dàng, chỉ như một cơn gió thoáng qua vội vã, thổi vào trái tim cô nương. Sau đó, chàng thiếu niên ra đi, cô nương chờ hết mùa thu này đến mùa thu khác. Gió vẫn thổi, giống như khúc nhạc vẫn hát, mọi người đắm chìm trong đó. Không có những xúc động đến kinh thiên động địa, chỉ có sự yêu thích chưa kịp nói thành lời.
Đây là một đoạn nhạc, đây là một khúc ca, cũng là một vũ điệu. Có lẽ, đây càng là một câu chuyện. Và câu chuyện này, người ở nơi đây đều đồng cảm. Bất luận nam hay nữ, bất luận người hay yêu. Trong mắt cuồng nhiệt, dần dần chuyển thành thoải mái, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài. Gió nói. Có lẽ. Trong lòng mỗi người đều chứa một cô nương và chàng thiếu niên yêu mà không được. Trên mái hiên cao. Thư sinh tắm mình trong gió, nghe nhạc, nhìn về phía xa, suy tư bay bổng, hắn như quay về Giang Nam năm đó. Lại đứng bên hồ sen, gặp lại cô nương kia, uống từng ngụm rượu, ánh mắt nặng trĩu. Thư sinh đang nghĩ ngợi, khúc nhạc này dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt. Có thể tổng kết lại cũng chỉ là bốn chữ. Gặp gỡ một hồi. Không hiểu sao lại nắm chặt vò rượu trong tay, ánh mắt thư sinh lóe lên tia sáng, khẳng khái nói “Ta nhất định có thể tìm được ngươi, nhất định…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận