Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 363: tặng quân 100 triệu, hết thảy vì tông môn

Chương 363: Tặng quân 100 triệu, hết thảy vì tông môn
Tiêu Khải nghe vậy, chân thành nói: “Hứa Huynh, cái này còn có gì tốt mà suy tính, hết thảy vì tông môn mà thôi.”
“Hơn nữa, có tiền mà không kiếm, Vương Bát Đản, chúng ta hảo hảo kiếm một phen không phải tốt sao?”
Khóe miệng Hứa Khinh Chu không nhịn được giật giật.
Tuy rằng nhập tông chưa quá ba ngày, cùng vị tông chủ trước mắt này giao tiếp cũng chỉ độ mười lần, thế nhưng câu "hết thảy vì tông môn", hắn đã nghe không dưới mười lần rồi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nói với hắn.
Thế nhưng, Hứa Khinh Chu hiển nhiên không để bản thân bị dắt mũi.
Liếc mắt, hậm hực quay người đi, lời không hợp ý thì không nói nửa câu.
Tiêu Khải rất xấu hổ, cũng tự ý thức được sự thất thố của mình.
Vội vàng đuổi kịp, cúi đầu thỏa hiệp, nói xin lỗi:
“Hứa Huynh, vừa rồi là ta quá gấp, nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ, chúng ta lại bàn sau.”
Hứa Khinh Chu nhướn mày, phun ra một chữ:
“Đi.”
“Vậy chúng ta đi trước?”
“Được.”
Tiêu Khải nhìn về phía Bạch Mộ Hàn, Bạch Mộ Hàn làm như không thấy, dẫn đầu rời đi, Tiêu Khải cũng đành phải đi theo, cẩn thận mỗi bước chân, không quên dặn dò.
“Hứa Huynh, nhớ suy nghĩ thật kỹ, nếu đã quyết định thì cứ gọi ta.”
“Được.”
Đột nhiên, Hứa Khinh Chu nhớ ra điều gì đó, gọi hai người lại.
“Chờ một chút?”
Sắc mặt Tiêu Khải đột ngột thay đổi, mừng rỡ, xoay người một cái với tốc độ cực nhanh, tiến đến trước mặt Hứa Khinh Chu.
“Hứa Huynh, đã nghĩ thông suốt?”
Hứa Khinh Chu xoa xoa thái dương, nhìn đại mập mạp trước mặt, theo bản năng lùi về sau một bước.
Đem chiếc nhẫn không gian mà Khê Họa đưa tặng giơ lên.
“Tông chủ, cái này, cho ngươi.”
Tiêu Khải hơi giật mình, sững sờ nhìn chiếc nhẫn trong tay Hứa Khinh Chu, đáy mắt hoảng hốt giao nhau.
Hắn đương nhiên biết, chiếc nhẫn kia là Khê Họa cho Hứa Khinh Chu, bên trong còn chứa 100 triệu linh thạch.
Thế nhưng, hắn cũng không đưa tay đón lấy.
Hắn tham tiền là thật, thế nhưng quân tử yêu tiền có đạo, đạo lý đó hắn lẽ nào lại không biết.
Góp vốn làm ăn, đó là sinh ý, tùy theo nhu cầu, dốc hết năng lực, cùng chia lợi ích, đây là hợp tác.
Cùng nhau thành tựu.
Nhưng hành động hiện giờ của Hứa Khinh Chu lại có ý khác.
Không hề nghĩ ngợi, liền cự tuyệt nói:
“Hứa Huynh, cái này tuyệt đối không thể, vô công bất thụ lộc, hơn nữa...”
Yết hầu hắn nhúc nhích, nuốt một ngụm nước bọt, nói thêm: “Thật sự là quá nhiều.”
Bạch Mộ Hàn cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai người, khi thấy Hứa Khinh Chu đưa chiếc nhẫn không gian kia cho sư phụ mình, hắn theo bản năng nhíu mày.
Trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Đây chính là 100 triệu linh thạch đấy, nói cho liền cho.
Sau lưng, Lâm Sương Nhi, Vô Ưu mấy người cũng hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy không nói lời nào nhưng thần sắc trong đáy mắt cũng đã biểu đạt tất cả.
100 triệu linh thạch, đối với bất cứ ai mà nói, cũng đều là một khoản tiền lớn, điểm này không thể nghi ngờ.
Mà bây giờ, tiên sinh lại muốn đưa số linh thạch này cho vị mập mạp trước mắt, không tài nào hiểu được.
Đối mặt với sự chối từ của Tiêu Khải, Hứa Khinh Chu lại có chút bất ngờ, dù sao hắn nhìn ra được, vị mập mạp này cũng không phải giả vờ khách khí, mà là thực tâm từ chối hắn.
Không muốn chiếm tiện nghi của hắn.
Điều này khiến Hứa Khinh Chu không khỏi phải nhìn nhận hắn bằng con mắt khác.
Dù sao, theo những gì hắn biết, trong tông môn này hiện giờ đang hết lương, rất nhiều đệ tử đã lâu không có lấy được linh thạch.
Trong tình huống đó, mà hắn vẫn giữ được phong độ này, thật hiếm có.
Cho nên, lúc này hắn đưa ra đề nghị, đưa ra lý do.
Mà Tiêu Khải vẫn cố chấp từ chối, không chịu nhận.
Hai người một phen qua lại, tranh cãi, tràng diện trong khoảnh khắc lâm vào bế tắc.
Hứa Khinh Chu bị ép bất đắc dĩ, đành phải dùng tuyệt chiêu, gậy ông đập lưng ông.
Kéo tay Tiêu Khải qua, đem chiếc nhẫn trữ vật đặt vào lòng bàn tay đối phương, đầy ẩn ý nói ra:
“Nhất định phải nhận lấy, hết thảy vì tông môn.”
Tiêu Khải tại chỗ mộng bức, lời thoại quen thuộc đến thế, hắn quả thật không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để phản bác.
Hết thảy vì tông môn.
Trong phút chốc, Hứa Khinh Chu trước mắt không còn là Hứa Khinh Chu, mà biến thành một người khác.
Gương mặt khiến người khó quên kia lại một lần hiện lên, kéo tay hắn lại, nói một câu.
"Tiêu Nhi, hết thảy vì tông môn..."
Hắn ngẩn ra trọn vẹn mấy nhịp.
Vội nắm chặt chiếc nhẫn, gật đầu mạnh, nghiêm túc đáp lại:
“Được, hết thảy vì tông môn, tông môn sẽ ghi nhớ ngươi, nhất định.”
Nội tâm Hứa Khinh Chu mặc dù rất im lặng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng hợp tác, gật đầu đồng ý.
“Vì tông môn, đi thôi.”
Phất tay, ra hiệu tạm biệt.
Tiêu Khải nhận lời, cảm động đến hai mắt đỏ hoe.
Suýt chút nữa đã rơi lệ tại chỗ.
Ngang nhiên rời đi.
Bạch Mộ Hàn cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hết thảy vì tông môn.
Đây là câu mà sư phụ hắn vẫn thường nói, sư phụ cũng luôn luôn dạy dỗ như thế.
Thế nhưng, câu nói này, lại không phải sư phụ giảng, mà là sư phụ của sư phụ, lão tông chủ đời trước nói.
Từ khi lão tông chủ ra đi, Hứa Khinh Chu coi như là người đầu tiên nói câu này với sư phụ hắn.
Hắn nhìn Hứa Khinh Chu, Hứa Khinh Chu cũng đang nhìn hắn.
Hắn khẽ gật đầu ra hiệu với Hứa Khinh Chu.
Ít nhất trong giờ phút này, hắn tán thành thiếu niên này.
Không những đưa tới một vị cường giả Đại Thừa kỳ cho tông môn, mà bây giờ còn lấy ra 100 triệu, chỉ vì khôi phục hoạt động thường ngày của tông môn.
Phần nhân tình này, Tiên kiếm viện khắc cốt ghi tâm.
Vĩnh sinh không quên.
“Mộ Hàn, đi.”
“Vâng.”
Tiêu Khải cùng Bạch Mộ Hàn tuần tự rời đi.
Hứa Khinh Chu cũng thở dài một hơi, hắn thực sự có chút không chống đỡ được vị mập mạp này a, nói chuyện quá sến, lải nhải không dứt, so với tiếng ve mùa hè còn ồn ào hơn.
Tuy nhiên, đề nghị vừa nãy của Tiêu Khải cũng không tệ.
Tung tin tức ra, để cho người ta ngưỡng mộ mà đến.
Nhưng không thể theo lời của Tiêu Khải, tiền không kiếm được bao nhiêu mà bản thân lại bận túi bụi.
Còn có một điều nữa, chính là mình có thể chữa bệnh cứu người là thật, nhưng lại không dựa vào bản lĩnh tự thân.
Mà là tiêu hao giá trị công đức mua sắm những đan dược kỳ lạ trong thương thành Giải Ưu, sau đó thì bệnh trừ.
Cách thức này, tuy nhanh, lại như không gì làm không được, nhưng tốn kém quá a.
Nếu là mua sắm cho đối tượng của Giải Ưu thì còn có thể được giảm giá, nhưng người bình thường thì chỉ có thể mua với giá gốc.
Ví dụ như đan dược cho Khê Họa, giá gốc 10 vạn, một viên Thần Đan có giá sánh ngang một bộ thần quyết, cái này không rẻ chút nào, dù là được giảm giá tự mình dùng cũng xót, huống chi là giá gốc.
Điều đó hoàn toàn không thực tế, cho nên Tiêu Khải nói, vốn dĩ là không được, quá qua loa.
Nhưng việc này không phải là không thể làm, vấn đề là làm như thế nào mà thôi.
Ít nhất thì đó cũng là một ý tưởng không tồi, không phải sao, con đường tắt tu luyện căn bản nhất của mình vẫn là giúp người Giải Ưu.
“Chuyện này, xác thực nên nghiên cứu kỹ một chút.”
Hạ Vãn Di chứng kiến mọi chuyện, cũng nghe thấy mọi thứ, sắc mặt khác thường, im lặng không nói, đi về phía tiểu viện của mình.
“Vì sao hắn lại làm như vậy, 100 triệu linh thạch, lại cho thật.”
Dưới chân núi, Tiêu Khải cùng Bạch Mộ Hàn một trước một sau, hiếm khi yên tĩnh.
Một lát sau, Tiêu Khải đột nhiên kêu lên.
“Mộ Hàn.”
“Ừ?”
“Truyền xuống, từ nay về sau, đệ tử tông môn gặp lại Hứa Khinh Chu, tất cả đều xưng là tiên sinh.”
Nghẹn một chút, lớn giọng nói tiếp.
“Bao gồm cả ngươi và ta.”
Bạch Mộ Hàn cau mày, hỏi: “Muốn truyền ra khỏi tông môn sao?”
Tiêu Khải lắc đầu, chậm rãi nói: “Nội bộ tông môn biết là được rồi.”
Bạch Mộ Hàn trong mắt nghi hoặc, ồ lên một tiếng.
Một giây sau, Tiêu Khải lại nói: “Nhưng chuyện Khê Quốc Đế Quân tiêu 100 triệu, cầu tiên sinh của Tiên Kiếm viện chữa bệnh, phải truyền ra ngoài, càng nhanh càng tốt.”
Bạch Mộ Hàn ngẩn người, vỗ trán một cái.
“Quả nhiên là vậy!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận