Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 920: Vong Ưu Sơn đánh cược

Mấy ngày sau đó.
Chu Trường Thọ chạy khắp Vong Ưu Sơn một lượt, tìm cả ngày người `say rượu kiếm lâm trời`, tìm cả ngày Bạch Mộ Hàn đang ngẩn người.
Hắn tìm Tiểu Bạch, tìm Thành Diễn, ngay cả Giang Độ, hắn cũng tìm.
Hắn đi bốn nơi vay tiền, khắp nơi kéo người hùn vốn, chuẩn bị làm một vụ lớn.
Bất quá.
Kết quả là cả bốn nơi đều gặp trở ngại, hắn đành hậm hực ra về.
Dù sao.
Tại Vong Ưu Sơn, ai cũng biết, đi theo Chu Trường Thọ làm ăn thì không chỉ đơn giản là phá sản, mà nếu không cẩn thận, có thể còn mất luôn cả kiếp sau.
Mặc dù hắn thề thốt son sắt cam đoan, lần này nắm chắc phần thắng cực lớn, chỉ kiếm bộn chứ không lỗ.
Thế nhưng vẫn không một ai tin tưởng, dù là người ngây ngô như Thành Diễn cũng không tin, khiến hắn rất là phiền muộn.
Chuyến đi Nam Hải ngày trước, những người còn sống sót trở về đều kiếm được chậu đầy bát đầy, chỉ riêng hắn mang tiếng xấu.
Cuối cùng.
Rơi vào đường cùng, Chu Trường Thọ tìm đến đối tác ngày xưa là Vương Trọng Minh.
Vương Trọng Minh có tiền nha.
Hắn là người đi theo tiên sinh lâu nhất, chỉ trừ Tam Oa. Trong những năm làm tùy tùng đó, hắn đã kiếm được không ít tiền cùng tiên sinh.
Gia sản của hắn cũng không phải dạng vừa.
Hắn tìm tới Vương Trọng Minh, trình bày toàn bộ kế hoạch của mình.
Vương Trọng Minh nghe xong, khóe miệng giật giật, lập tức nói: “Ngươi lại tới nữa rồi, còn muốn lừa gạt ta à?” “Nói gì vậy chứ, lần này kiếm bộn không lỗ mà.” “Lần trước lão tử chính là nghe cái chuyện ma quỷ của ngươi, thua đến không còn cái quần cộc.” Vương Trọng Minh hùng hùng hổ hổ.
Dù sao vụ đánh cược ở Nam Hải ngày trước, hắn chính là một trong những đối tác.
Thua thật là thảm a.
Cú đó, dù đã hai ngàn năm trôi qua, bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy đau.
Chu Trường Thọ vẫn không từ bỏ, dùng cả tình lẫn lý để thuyết phục, giảng giải đạo lý rõ ràng, khiến Vương Trọng Minh nghe mà ngẩn người.
Hắn dao động hỏi: “Thật sao?” Chu Trường Thọ vỗ ngực bảo đảm nói: “Nói thật đó, coi như ta có thể lừa ngươi, tiên sinh chẳng lẽ cũng lừa ngươi sao? Môn thuật số này là ta học được từ chỗ tiên sinh đó, theo ta tính toán, mặc kệ ai thua, ai thắng, chúng ta ít nhất có thể ổn định kiếm được 10% tiền xâu, tin ta đi ~” Vương Trọng Minh nửa tin nửa ngờ nói: “Thật sự kiếm được sao? Chuyện tốt như vậy, ngươi lại nghĩ đến ta à?” “Lão Vương, ngươi mà nói vậy là ta không thích nghe đâu nha, huynh đệ chúng ta ai với ai chứ, có chuyện phát tài, ta sao có thể quên ngươi được.” “Ngươi mà cứ chơi trò tâm nhãn với ta như vậy thì thôi đi, ngươi tìm người khác đi.” Chu Trường Thọ vội vàng nói: “Đừng mà, được rồi, ta nói thật được chưa? Ngươi cũng biết ta rồi đấy, trong núi này ai mà không biết ta đã thua cả kiếp sau cho Khê Vân chứ? Ta mà làm nhà cái, bọn họ chắc chắn sẽ không đặt cược.” Vương Trọng Minh biết rõ còn cố hỏi: “Vì sao?” Chu Trường Thọ tức khí mắng:
“Nói nhảm, sợ ta đền không nổi chứ sao nữa! Ngươi rốt cuộc có làm hay không, không làm ta thật sự tìm người khác đấy.” Vương Trọng Minh do dự, “Ngươi nói rõ lại cho ta nghe thử xem nào ~” Chu Trường Thọ lại nói một lần nữa.
Nghe xong, Vương Trọng Minh tự mình tính toán lại, nếu làm theo kế hoạch này, quả thật có thể kiếm lời, dù sao tỉ lệ đặt cược đã được thiết lập sẵn rồi.
Chỉ là vấn đề kiếm lời nhiều hay kiếm lời ít mà thôi.
Hắn lập tức quyết định.
“Được, ta làm.”
Thế là, hai người đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ăn nhịp với nhau, lập tức mở một sòng bạc bên bờ hồ Vong Ưu dưới chân núi Vong Ưu Sơn.
Khuếch trương thanh thế rất lớn, giống như một cửa tiệm mới khai trương vậy.
Đúng lúc trong núi có nhiều người rảnh rỗi, nên lập tức kéo đến vây chật như nêm cối.
“Tới đây, tới đây, mọi người mau đến xem thử, cách chơi đa dạng, hoan nghênh đặt cược a!!” “Lão Vương, các ngươi đang làm gì thế này, đánh cược cái gì vậy?” Vương Trọng Minh chỉ vào tấm biển quảng cáo lớn bên cạnh, lớn tiếng giới thiệu:
“Chính là cược kết quả thắng bại của nhân tộc và yêu tộc ở hai bờ Lưỡng Giang lúc này.” “Có hai loại cược, một loại là cược thắng thua, Kiếm Thành bị phá, 1 ăn 1.8. Yêu tộc rút quân cũng là 1 ăn 1.8.” “Loại cược thứ hai là cược thời gian, đánh bao lâu thì phân thắng bại. Một ngày, 1 ăn 100, hai ngày 1 ăn 90.......”
Ngoài nghề xem môn đạo, người trong nghề xem náo nhiệt.
Cách chơi quả thật rất nhiều, làm người ta rối mù lên, nhưng cuối cùng, mỗi một thiết kế này đều là để kiếm tiền.
Tỉ lệ đặt cược thắng thua không cân bằng.
Cùng với các phương thức đặt cược phức tạp và đa dạng, giúp tỷ lệ thắng của nhà cái được khống chế gắt gao.
Hơn nữa.
Để không đi vào vết xe đổ năm xưa, hai người còn lấy lý do “đánh cược nhỏ di tình, đánh cược lớn tổn hại sức khỏe”.
Họ hạn chế mức cược tối đa của mỗi người.
Làm như vậy chính là để phòng ngừa những người như Khê Vân, vừa vào đã ném ra mười mấy ức linh thạch.
Bọn họ muốn kiếm tiền, nhưng không chỉ muốn kiếm tiền của một người, mà là muốn kiếm tiền của tất cả mọi người trên Vong Ưu Sơn.
Ai cũng biết, người trong Vong Ưu Sơn trừ Chu Trường Thọ ra, ai mà không giàu chảy mỡ. Không nói đến công pháp bí tịch, thần binh lợi khí, chỉ riêng linh thạch thôi, ngay cả mấy đứa nhỏ đang chơi bùn bên bờ sông kia cũng có thể móc ra cả vạn viên.
Vong Ưu Sơn có hơn năm ngàn người.
Kiếm một chút từ mỗi người, thu nhập cũng không hề nhỏ. Nếu vận khí tốt, Vương Trọng Minh có thể kiếm chậu đầy bát đầy, không lo ăn uống, Chu Trường Thọ cũng có thể trả hết nợ, nhẹ cả người.
Dù có tệ đi nữa, cũng có thể trả được một phần nợ, đúng không?
Làm cách nào cũng không lỗ.
Tiếng bàn tính gảy lên tanh tách.
Nói đến cũng thật là đúng lúc, vốn dĩ ở trong núi nhàm chán hơn một tháng, đang lúc rảnh rỗi, lại đúng vào lúc mọi người đang tranh luận khá gay gắt về chuyện ngoài núi.
Cho dù không có vụ đánh cược này, mọi người vốn đã có nhiều ý kiến trái chiều về việc nhân tộc hay yêu tộc sẽ thắng, thường xuyên tranh cãi.
Nay có sòng bạc, quả thực đã cho bọn họ cơ hội đối chọi gay gắt, cũng là dịp để phân thắng bại một phen.
Tất nhiên là họ không muốn bỏ lỡ, nhao nhao đặt cược.
Từng chiếc túi trữ vật được ném lên bàn cược.
“Giới hạn tối đa 5 triệu đúng không, vậy cược 5 triệu. Ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có chút tiền trinh thôi. Tam giáo tổ sư đều đã xuất động, ta áp Kiếm Thành không bị phá ~” “A, Bát Hoang hợp binh một chỗ, lại được linh kiều trời trợ giúp, hai tôn Yêu Đế cũng đã nhúng tay, trận này, Kiếm Thành nguy rồi. Ta áp 3 triệu, yêu tộc thắng ~” “.......”
Các tu sĩ trên Vong Ưu Sơn, ai nấy đều ra tay hào phóng, động một chút là mấy triệu linh thạch, thế mà những người ở đây lại cảm thấy hết sức bình thường.
Dường như mấy triệu chẳng là bao.
Cảnh tượng này, nếu để người ngoài núi nhìn thấy, sợ là phải há hốc mồm kinh ngạc.
Đây đâu phải là người sống trên núi chứ.
Tùy tiện kéo một người ra cũng đều là phú hào chốn nhân gian a.
Quả nhiên là người ở trong núi ở, Hạo Nhiên ta giàu nhất.
Khê Vân và những người khác tự nhiên cũng nghe tin mà chạy đến, tham gia náo nhiệt.
Cái gọi là trong nghề xem môn đạo, Khê Vân chính là người trong nghề, chỉ liếc mắt một cái đã sờ cằm, cười nói:
“Tiểu Chu con này nhiều tâm nhãn thật, đúng là vụ mua bán kiếm bộn không lỗ a.” Giang Độ cười hì hì nói:
“Ta muốn chơi.” Không Lo mỉm cười nói: “Vậy thì cược thôi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” Tiểu Bạch nhún vai nói: “Không sao cả, tiền trinh thôi mà, tham gia náo nhiệt, ta theo các ngươi ~”
Kết quả là.
Tiên nữ quân đoàn chói mắt nhất Vong Ưu Sơn cùng nhau tiến về phía sòng bạc.
Đám đông theo bản năng nhường ra một lối đi, tiếng bàn tán xôn xao.
“Mau nhìn kìa, phó tông chủ và các nàng tới rồi.” “Ngoan ngoãn, thật là hung ác a, toàn là tiên nữ cả ~” “Đẹp mắt thật, hắc hắc.” “Ghê gớm, ghê gớm nha, ha ha ha, tiểu đồ đệ này của tiên sinh chúng ta đúng là cái sau vượt cái trước a, đúng là bản lĩnh nhất giữa rừng hoa, ha ha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận