Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 310: Lâm Sương Nhi tâm tư.

Chương 310: Tâm tư của Lâm Sương Nhi.
Lâm Sương Nhi nghe vậy, đôi lông mày mảnh khảnh hơi nhíu lại, trong mắt thoáng qua một tia phiền chán không hề che giấu. Thế nhưng sư tôn hỏi, nàng không thể không chú ý giữ lễ, đè nén cảm xúc, bình tĩnh nói:
“Sư tôn, cả đời này của con chỉ cầu Trường Sinh, còn những chuyện khác, Sương Nhi không muốn nghĩ nhiều.”
Vân Thi một tay chống cằm, ánh mắt như có thần, long lanh sáng rỡ, như cười mà không phải cười nói:
“Trong lòng thật sự chỉ có Trường Sinh, không còn gì khác?”
Lâm Sương bản năng do dự một chút, trong lòng tự hỏi, thật sự là không còn gì khác sao? Bàn tay vô thức nắm lấy chuôi kiếm Thanh Sương bên hông, trong đầu lóe lên một bóng hình, đó là một thiếu niên bình dị như gió xuân.
Nàng hơi chột dạ cúi đầu, môi khẽ mở, lại có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Con......”
Vân Thi nheo mắt, vô tình liếc nhìn thanh kiếm bên hông Lâm Sương Nhi. Thanh kiếm đó chưa từng rời khỏi người nàng dù chỉ một khắc, nàng sao có thể không nhìn ra chứ. Nàng xua tay nói:
“Thôi đi, vi sư chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Nàng ngừng lời, không đổi ý, lại nói bóng gió:
“Bất quá, cái đứa bé Kiếm Lâm Thiên kia cũng không tệ, mấy ngày ngươi bế quan, nó đã đến đây nhiều lần…”
Lâm Sương Nhi không nói gì, từ đầu đến cuối yên lặng lắng nghe. Nàng không hề nghi ngờ lời sư tôn nói có phải thật hay không, kể từ khi Kiếm Lâm Thiên biết nàng đến Hoàng Châu, vào Tiên Âm Các, hắn đã không ít lần đến tìm nàng. Khi đó Kiếm Lâm Thiên là thiên chi kiêu tử của Cực Đạo tông, còn nàng chỉ mới ở Tiên Thiên cảnh. Tâm ý của hắn, nàng sao không rõ chứ.
Về những gì giữa hai người đã xảy ra, nàng đều nhớ rõ, chỉ là, chung quy là không còn giống trước nữa. Dù cho đoạn ký ức tàn phá đó dần dần được nàng sắp xếp rõ ràng, cho dù nàng không còn oán trách, nhưng ký ức kia cũng vậy, Kiếm Lâm Thiên cũng vậy, đối với nàng mà nói, sớm đã không còn quan trọng, không còn như xưa, không thể thay thế được. Vì vậy, lần gặp lại, sau khi hắn bày tỏ tâm ý, nàng đã lảng tránh. Còn hắn thì rất kiên nhẫn, thường xuyên đến tìm, coi như là lẽ thường.
Hai người đều đến từ Phàm Châu, lại là thiên chi kiêu tử của thượng tam tông, trai tài gái sắc. Người đời có nhiều lời ra tiếng vào. Các bậc tiền bối trong tông môn cũng cố ý tác hợp, khiến Kiếm Lâm Thiên càng thêm vui vẻ như được ăn mật ngọt. Nàng thời gian trôi qua thì có chút phiền lòng. Đau đầu hết sức.
Nhưng nàng cũng không muốn đi giải thích, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, chuyên tâm tu hành. Vân Thi tiếp tục nói:
“Thật ra thì, con đường Trường Sinh này khô khan lắm, nếu có người đồng hành, chắc chắn sẽ dễ dàng và thú vị hơn, vi sư vẫn cảm thấy, con nên suy nghĩ thật kỹ, có những chuyện bỏ qua là thật sự bỏ qua đấy.”
Vân Thi là bậc trưởng bối, nàng rất yêu quý tiểu đồ đệ này, mà Kiếm Lâm Thiên, không thể phủ nhận, là một trong những nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ. Làm người khác không kịp đuổi theo. Đồ nhi của nàng, nếu như nói nhất định phải tìm một người có thể xứng ở Hoàng Châu, theo nàng thấy, chỉ có Kiếm Lâm Thiên, hoặc có thể nói, chỉ có thể là Kiếm Lâm Thiên. Hơn nữa, hai người vốn quen biết, chuyện đã xảy ra giữa họ nàng cũng đã nghe qua, hiếm có trai tài gái sắc, nam tử lại si tình, nàng không muốn đồ đệ của mình bỏ lỡ. Theo nàng thấy, nam tử có thiên phú thì quan trọng, si tình thì càng sâu sắc.
Lâm Sương Nhi kiên nhẫn lắng nghe mà không hề cảm thấy phiền phức, cảm xúc của nàng trước sau vẫn rất ổn định, giống như lời sư tôn nói, chẳng liên quan gì đến mình cả. Nàng một mực thờ ơ lạnh nhạt. Cuối cùng, đợi khi sư tôn dứt lời, nàng chậm rãi bước đến trước mặt sư tôn, khoanh chân ngồi xuống, hơi ngưỡng mộ mỹ nhân sư phụ trước mắt, không kìm được mà hỏi một câu:
“Nhưng sư tôn, chẳng phải người cũng là một mình sao? Sống cũng rất tốt mà!”
Vân Thi giật mình, nhìn tiểu đồ đệ này, trong mắt thoáng qua vẻ cưng chiều và trách móc, nhẹ giọng nói:
“Cái con bé này, dám trêu cả sư tôn rồi.”
Lâm Sương Nhi mím môi cười đáp:
“Sương Nhi đâu dám, con biết sư tôn là vì con tốt, nhưng mà con thật sự không thích Kiếm Lâm Thiên, sư tôn cũng đừng khuyên nữa được không?”
Vân Thi khẽ vỗ vào khuôn mặt trắng nõn như tuyết của nàng, nhìn chằm chằm Lâm Sương Nhi, ý vị thâm trường hỏi:
“À, thì ra chỉ vì không thích thôi à?”
Lâm Sương Nhi tự nhiên biết ý sư tôn trong lời nói, không phản bác, khẽ gật đầu:
“Vâng!”
Trong mắt Vân Thi, ý cười càng đậm. Nàng nghe Kiếm Lâm Thiên cầu hôn không chỉ một lần, Lâm Sương Nhi cự tuyệt cũng không chỉ một lần. Nhưng những lý do trước kia, tuy khác biệt lớn nhưng đều liên miên bất tận, đơn giản chỉ là cầu trường sinh, không muốn vướng bận, chuyện tình cảm ảnh hưởng đạo tâm kiểu vậy. Lần này thì lại khác, nàng nói, vì nàng không thích Kiếm Lâm Thiên, ngụ ý chính là, nàng có thể thích người khác. Không đúng, vốn dĩ nàng đã thích người khác, nếu không muốn nói là thích, chí ít trong lòng chắc chắn có một người. Dù sao đồ đệ của mình, mình biết rõ, nàng không chỉ một lần thấy nàng nhíu mày nhìn trời chiều. Hoặc là dưới ánh trăng, hoặc trong gió, lẳng lặng thất thần.
Nỗi buồn và lo lắng trong ánh mắt ấy, sự nhớ nhung ấy, nàng hiểu quá rõ, tuyệt đối không chỉ là nhớ nhà đơn giản như vậy, mà là tương tư. Cũng chỉ có thể là tương tư. Rốt cuộc là tương tư đơn phương, nàng hiểu. Cũng chính vì hiểu quá rõ, nên nàng mới nhiều lần tác hợp nàng với Kiếm Lâm Thiên, vì nàng không muốn đồ đệ mình thương nhất, tương lai cũng giống như mình, cũng đi vào vết xe đổ. Không muốn để nàng giống như mình, ngắm sắc trời u buồn nhìn mây trôi, đi cũng nhớ chàng, ngồi cũng nhớ chàng, nhưng lại không thể có được. Cảm giác này quá mức dày vò.
Mặc dù Lâm Sương Nhi chưa từng nhắc đến, tương tư một người nào. Nhưng nàng lại biết, xác nhận chủ nhân của Thanh Sương kiếm. Cũng là sư phụ đầu tiên của Lâm Sương Nhi. Có điều nàng không gọi hắn là sư phụ mà là tiên sinh. Nghe nói là một thiếu niên, giống như một thiếu niên thần tiên. Nghe nói nhiều về người đó, là người Phàm Châu.
Nhưng mà mặc kệ là những chuyện phù phiếm đó, dưới cái nhìn của nàng, người đó cũng chỉ bình thường, người Phàm Châu, chính là người Phàm Châu, có được mấy ai có thể như Lâm Sương Nhi và Kiếm Lâm Thiên, cá chép hóa rồng được chứ? Cho nên, theo nàng thấy, hai người duyên phận đã hết, quãng đời còn lại chỉ còn lại tương tư, chắc chắn mỗi người một nơi. Có tài giỏi đi nữa, cũng là người tình trong mắt hóa Tây Thi mà thôi, nếu thực sự ưu tú như đồ nhi mình nói, hai mươi năm qua, sao không thấy đến Hoàng Châu.
Nàng từ từ đứng dậy, khẽ lắc đầu, đi đến dưới ánh trăng, ngước nhìn phía trước, không phải ngắm trăng, mà nhìn về phía cuối chân núi kia, nhìn không thấy bờ bến dòng sông lớn. Nhìn về phía cuối dòng sông lớn, sáng chói như ngọc, nhân gian tinh hà, đáy mắt mang theo một chút u sầu nhàn nhạt, khẽ nói:
“Mấy ngày trước, Kiếm Lâm Thiên đã kể cho ta nghe câu chuyện của hai con, thật ra cũng không thể trách hắn được, hắn không nói sai, người Phàm Châu chỉ có thể đi ra, không thể quay lại, hắn thật sự không thể trở về được, dù chỉ là một bức thư, hắn cũng không thể mang về được, ít nhất toàn bộ Hoàng Châu này không ai làm được.”
Lâm Sương Nhi vẫn ngồi dưới đất, nghiêng đầu nhìn về phía sư tôn, nhìn tấm lưng gầy gò đó, nghiêm túc nói:
“Con biết, con không trách hắn, chỉ là con đã không thích hắn.”
Ngừng lại một chút, đuôi lông mày nàng hơi rũ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Mặc dù con không nhớ rõ lắm, giữa chúng con đã xảy ra những gì, cũng không nhớ rõ, con có thực sự yêu hắn không.”
“Nhưng con nghĩ, dù con đã từng thích, chắc chắn cũng không yêu nhiều.”
Vân Thi ngẩn người, thu lại ánh mắt, xoay người lại, nghiêng đầu, trong mắt mờ mịt:
“Không yêu nhiều, sao con biết?”
Trong mắt nàng, thanh mai trúc mã, hai người vô tư, xác định hơn hết thảy những điều tốt đẹp trên đời. Lâm Sương Nhi ngẩng đầu, mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột:
“Nếu là yêu nhiều, sẽ không thể thiếu người đó được, làm sao có thể lựa chọn quên đi, nếu yêu nhiều, làm sao lại xuất hiện người thứ hai được chứ, sư tôn nói có đúng không?”
Chuyển lời:
Ngày mùng năm tháng năm, trời trong xanh, dương hoa bay lượn bên sông, ánh sớm hiện.
Nay lấy giờ canh năm tặng mọi người, chính là tấm chân tình đổi lấy chân tình.
Nguyện mọi người Đoan Ngọ an khang!
PS: Gió xuân mười dặm, xin hãy đối tốt với chính mình, văn chương dở tệ, truyện nước có thể làm đệm, cứ ném đá ta đi, hắc hắc.
( Nhưng mà ta phải tuyên bố trước, ta không viết lan man đâu, thuần túy là trình độ không tốt mà thôi. )
Bạn cần đăng nhập để bình luận