Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 80: Chúng ta nghe tiên sinh

Chương 80: Chúng ta nghe theo tiên sinh
Hàn Phong dẫn bọn người đến vùng hoang vu ngoài miếu vài dặm. Dưới ánh trăng, một đống lửa được đốt lên, gió thu thổi về đêm khiến ngọn lửa bập bùng, rung rinh.
Tám người ngồi quây quần bên đống lửa, người thì nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, người thêm củi, người lại cúi gằm mặt, không nói một lời. Một bức tranh, hai thái cực đối lập, tĩnh lặng và náo động, nổi lên và chìm xuống, tạo thành sự khác biệt rõ rệt.
"Mã gia, ngươi nói cái vị tiên sinh kia, có thật là tiên nhân không?" Không biết ai đó lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Không biết, nhưng hắn quả thực rất có học vấn, lời hắn nói ta đều nghe không hiểu." Một người khác vội đáp.
"Nghe cứ như thể ta hiểu ấy." Người khác tiếp lời.
Còn Mã gia thủ lĩnh thì vẫn im lặng không nói gì, ngồi im nhìn đống lửa, dường như đang suy nghĩ điều gì. Bảy tên đàn em nhìn Mã gia, mất đi chỗ dựa tinh thần, ánh mắt trống rỗng, trở thành những người mất hồn. Một phen bị Hứa Khinh Chu mắng tỉnh, chúng cũng không biết phải làm gì, còn muốn đi cướp bóc sao? Chúng không tìm ra được câu trả lời.
"Mã gia, ngươi cũng cho bọn ta một câu đi chứ, sau này chúng ta phải làm sao?"
Mã gia hoàn hồn, đưa mắt nhìn từng tên tiểu đệ, trịnh trọng hỏi: "Các ngươi cảm thấy lời tiên sinh nói có đúng không?"
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó gật đầu.
"Ta thấy đúng, lời nói rất thấm vào tim ta, mặc dù có vài câu ta không hiểu, ý là gì."
"Ta cũng vậy, như cái câu 'trong lòng không muốn đừng đổ cho người khác', ta không hiểu rõ lắm."
Thấy mọi người đồng tình, Mã gia tiếp lời: "Nếu các ngươi đều cảm thấy tiên sinh nói đúng, vậy chúng ta nghe theo tiên sinh thì sao?"
Mọi người ngập ngừng một lát, vẫn đưa ra ý kiến.
"Ta không có ý kiến."
"Ta cũng vậy."
"Nhưng nếu chúng ta không cướp bóc thì còn có thể làm gì?" Một người yếu ớt hỏi.
Ngay lập tức Mã gia tát một cái vào đầu tên đó: "Ai nói không cướp bóc?"
Lời vừa nói ra, cả bọn ngớ người, trợn mắt nhìn Mã gia, không phải vừa mới bảo nghe theo tiên sinh, vậy giờ lại đổi ý sao?
"Xong rồi à, không nghe lời tiên sinh sao?" Một người hỏi.
Mã gia trừng mắt liếc gã, giọng đầy trách móc, sau đó đứng dậy nhìn mọi người: "Sao lại không nghe tiên sinh? Các ngươi không nhớ câu nói thâm sâu nhất mà tiên sinh đã nói à?"
Đám tiểu đệ tiếp tục ngơ ngác, một người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta cảm thấy lời tiên sinh nói, câu nào cũng rất sâu sắc."
Mã gia tỏ vẻ khinh thường, biểu cảm trở nên nghiêm túc, cố bắt chước giọng Hứa Khinh Chu: "Tiên sinh nói, kẻ mạnh vung đao với người mạnh hơn, kẻ yếu vung đao với kẻ yếu hơn."
"Tiên sinh còn nói, chúng ta đều là kẻ yếu, vậy ý của tiên sinh là gì?"
"Là gì?" Mọi người lắc đầu, đầu lắc lư như trống bỏi.
Mã gia dứt khoát nói: "Ý của tiên sinh là, muốn chúng ta trở thành kẻ mạnh, đi cướp của nhà giàu, đừng cướp những người nghèo khổ như chúng ta, phải cùng với những kẻ ức hiếp chúng ta mà đối đầu, g·iết c·hết bọn chúng. Câu đó gọi là gì nhỉ… cướp của người giàu chia cho người nghèo, giúp đỡ người yếu thế, hiểu chưa?"
Nghe xong, mọi người bừng tỉnh: "À! Ra là vậy, ra là vậy!"
"Ta hiểu rồi, đại ca."
"Đi thôi, ta đưa các ngươi đến nương nhờ Hắc Phong trại, trại chủ ở đó luôn là hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo, chúng ta theo hắn chắc chắn có tương lai."
"Tốt, chúng ta nghe theo đại ca."
"Ta cũng đi."
Mã gia cười lớn: "Không tệ, không hổ là hảo huynh đệ của ta, yên tâm, chúng ta đều đã được cao nhân như tiên sinh điểm hóa, việc lớn ắt thành."
Ý chí chiến đấu của cả bọn dâng trào, xóa tan vẻ uể oải lúc trước, chỉ có một tên cường đạo trẻ tuổi bất đắc dĩ cười thầm: "Tiên sinh nói 'trong lòng không muốn đừng đổ cho người', vậy mà các ngươi lại chẳng mảy may nhớ đến."…
Trăng sáng vằng vặc, ngân hà trải dài trên bầu trời, bốn bề vắng lặng, tiếng gió thổi xào xạc qua cây. Bên ngoài miếu hoang, trên bậc thang, Giản Tiểu Thư ngồi một mình, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, tay ôm một chiếc khăn tay trắng.
Chiếc khăn tay trắng tinh không một vết bẩn, dưới ánh trăng lấp lánh, trông cũng là hàng thượng phẩm, không hề phù hợp với bộ đồ nho sinh chắp vá trên người gã. Bất quá phía trên có thêu một đôi uyên ương lại làm tăng thêm phần đặc sắc, phối hợp cùng sự tương tư nồng đậm trong mắt thư sinh, càng làm cho người ta có cảm giác khác lạ.
Hứa Khinh Chu chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh gã, thấp giọng hỏi: "Giản huynh, đang nhớ người trong lòng sao?"
Lời nói bất chợt làm gã giật mình, luống cuống, theo bản năng giấu chiếc khăn trong lòng bàn tay, quay đầu lại thì thấy Hứa Khinh Chu. Càng thêm bản năng muốn đứng lên.
"Hứa huynh."
Hứa Khinh Chu đưa tay giữ chặt vai gã, nở một nụ cười nhạt, nhìn thiếu niên càng cố giấu càng lộ, nhẹ giọng cười nói: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Nói rồi, hắn cũng ngồi xuống bậc thềm đá, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng, vẻ mặt thoải mái. Giản Tiểu Thư thì nhìn hắn, cơ thể cứng đờ, không được tự nhiên ngồi thẳng lên, so với vừa rồi câu nệ hơn rất nhiều.
"Ngẩng đầu nhìn trăng trăng chẳng nói, cúi mắt nghĩ người người chẳng hay." Hứa Khinh Chu nhẹ nhàng ngâm nga, nhìn về phía Giản Tiểu Thư, "Không biết người yêu của Giản huynh, có giống Giản huynh ngắm trăng trên trời như vậy không?"
Giản Tiểu Thư bị người khác vạch trần tâm tư, có chút bối rối, nhưng một câu của Hứa Khinh Chu lại khiến tâm tư hắn xao động. Khóe môi khẽ run lên, nhiễm chút chua xót, "Hứa huynh nói đùa, nhưng câu thơ của Hứa huynh rất hay, không biết của ai, ta chưa từng được đọc."
Hứa Khinh Chu nhìn thẳng vào gã, suy tư hỏi: "Giản huynh sao không cho rằng, đó là Hứa mỗ tự mình viết?"
Nghe vậy Giản Tiểu Thư đầu tiên cất khăn tay, sau đó nhìn Hứa Khinh Chu, chắp tay cúi đầu.
"Ngẩng đầu nhìn trăng trăng chẳng nói, cúi mắt nghĩ người người chẳng hay, tả là tình trường của nữ nhi, tương tư cách xa."
"Không phải tiểu sinh khinh thường tài văn chương của Hứa huynh, mà là Hứa huynh mắt trong như gương, sống quá minh bạch, giữa mày lộ vẻ phong lưu, ta không nhìn ra một chút tương tư sầu não nào."
"Hứa huynh có tâm cảnh như vậy, chắc chắn không thể viết ra loại từ bi ai như vậy."
Nói rồi hắn lại chắp tay, cung kính nói: "Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của riêng tiểu sinh, nếu có gì không đúng mong Hứa huynh thứ lỗi."
Hứa Khinh Chu kinh ngạc, mắt hơi híp lại, nhìn thư sinh trước mặt, trong lòng có chút xúc động, không ngờ, thư sinh này tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ như vậy, chỉ bằng vài câu thơ này liền đoán ra đây không phải thơ của hắn. Cũng khá đấy. Tuy là việc giả vờ thất bại, nhưng hắn không hề tức giận mà lại càng thêm hứng thú.
"Giản huynh thật khiến Hứa mỗ phải nhìn bằng con mắt khác đấy, đúng vậy, bài thơ này không phải do ta viết, là mượn, còn của ai thì ta không rõ."
"Nghĩ chắc cũng là một kẻ si tình như Giản huynh thôi."
Giản Tiểu Thư ngượng ngùng cười, không nói gì thêm. Hứa Khinh Chu lấy ra bầu rượu, uống một ngụm.
"A—–" Rượu cay vào cổ, hắn đưa tay áo lau môi, rồi đưa cho Giản Tiểu Thư.
"Giản huynh, làm một ngụm nào…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận