Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 628: du mộc đầu Thành Diễn.

Chương 628: Đồ ngốc Thành Diễn.
Một bên là ý chí chiến đấu sục sôi, nhao nhao tỏ thái độ của các quân đoàn trưởng, một bên là tiếng nói nhỏ, trong mắt đều là tiên sinh, cô nương.....Trên đài chỉ huy. Cảnh tượng này thật đúng là đặc sắc.
Hứa Khinh Chu ngay từ đầu nói, để mọi người không cần khẩn trương, chỉ cần tùy tiện nói chuyện, vốn tưởng rằng, đây chỉ là một câu khách sáo. Chưa từng nghĩ. Đây lại là một câu nói thật, hắn thật sự tùy tiện nói chuyện. Nhưng mấy lời rời rạc này, lại đạt được hiệu quả, chỉ có thể nói, tiên sinh không hổ là tiên sinh. Vẫn hoàn toàn như trước đây. Phong cách của tiên sinh vẫn xuất kỳ bất ngờ, lại mang đến cảm giác mới mẻ.... Thời gian tiếp tục, tiếng nói không ngớt, tiểu tiên sinh lại nói thêm vài câu, không quên tương tác qua lại với mọi người dưới đài. Khen vài tiểu ca rất đẹp trai, nói vài cô nương trời sinh xinh đẹp, sao không có chí tiến thủ. Cười hì hì. Quả nhiên là không nghiêm chỉnh.
Tiên sinh tùy ý, nhưng các tướng lĩnh vẫn không hề mất đi chừng mực, đây không phải bắt nguồn từ sợ hãi, mà là tôn trọng. Kính trọng vị tiên sinh này từ tận đáy lòng, dù có đắc ý vênh váo cũng không dám đi quá giới hạn dù chỉ là một chút.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ước chừng qua một nén nhang, Hứa Khinh Chu rõ ràng, thời gian không còn nhiều. Nhẹ nhàng gõ mấy tiếng lên mặt bàn, "Mọi người yên lặng một chút..." Xung quanh liền im lặng ngay tức khắc, như thể nhấn nút tắt tiếng vậy. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hứa Khinh Chu đứng lên, thân áo trắng kia, dưới ánh trăng, ánh nến, thật sự trắng thuần. Chỉ thấy tiên sinh ôm quyền, chắp tay vái bốn phương. Các tướng lĩnh hoảng sợ, vội vàng đáp lễ, có người cúi đầu.
Tiếng nói trầm thấp của thư sinh vang lên lần nữa. "Chư vị, những gì Hứa mỗ nên nói đều đã nói, những gì nên làm cũng đã làm, ngày này, chúng ta đã chờ đợi từ lâu, chư vị cũng vì mưu này đã cố gắng rất lâu." "Ta vẫn là câu nói kia, không có gì phải lo lắng, cứ theo kế hoạch là được." Dừng lại một chút, ngữ khí tăng lên, từng chữ từng câu tiếp tục nói: "Lời hay, Hứa mỗ không giỏi nói, ta chỉ nói một câu, chính là dù búa rìu chém vào thân, ta và chư quân cùng sống chết." Nói xong. Thư sinh hướng đám người chắp tay vái chào, nói một tiếng: "Hứa mỗ, xin nhờ chư vị."
Giờ khắc này. Gió như ngừng thổi. Khi Hứa Khinh Chu cúi người xuống một sát na kia, thế giới trong mắt mọi người, quả thật là vạn vật tĩnh lặng. Tiên sinh tối nay. Không nói lời hoa mỹ, cũng không nói đạo lý cao siêu. Nhưng tiên sinh lại cúi đầu. Xin nhờ chư quân. Vì sao? Chính là vì bảo vệ những người kia, mà những người kia vốn là những người mà bọn họ không thể bỏ rơi. Bọn họ chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, một vị ở trên cao, chắp tay cúi đầu, mời bọn họ đi bảo vệ người nhà của mình. Vốn là trách nhiệm của bọn họ, tiên sinh lại nói một chữ xin mời. Cái cúi đầu này. Bọn họ cảm thấy nhận lấy thì ngại. Có thể. Tiên sinh lại làm. Bọn họ rất khó không bội phục. Dù nói hắn là thu mua lòng người hay là giả vờ, trong chớp nhoáng này, bọn họ thực sự bởi vì tấm lòng của tiên sinh mà sinh ra ngưỡng mộ.
Bọn họ không từ chối cúi đầu này. Trong mắt nổi lên sự kiên định, bọn họ chắp tay thở dài, chỉnh tề đáp lễ tiên sinh. Như đã bàn bạc trước, trăm miệng một lời: "Tiên sinh kiếm phong chỉ, chúng ta xông vào trận địa công kích!" "Tiên sinh kiếm phong chỉ, chúng ta xông vào trận địa công kích!!"
Âm thanh như núi thở, đinh tai nhức óc, cuồn cuộn quanh quẩn trong màn đêm, khiến mấy triệu giáp sĩ nhao nhao nhìn lại. Trong mắt là hoảng hốt, khẽ bàn tán.... Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng câu "tiên sinh kiếm phong chỉ, chúng ta xông vào trận địa công kích" lại khơi dậy tinh thần. Khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Đặc biệt là những tu sĩ đến từ bốn châu, trong mắt chiến ý đã sớm bùng nổ. Xảy ra chuyện gì. Không quan trọng. Bọn họ chỉ biết, bọn họ muốn làm gì. Tiên sinh cúi đầu. Là giao phó. Các tướng cúi đầu. Là hứa hẹn. Tiên sinh xin nhờ các tướng, cùng ta cùng nhau cứu thế giới này. Các tướng đáp lại tiên sinh, việc nhân nghĩa không nhường ai, nguyện cùng tiên sinh huyết chiến.
Trong mắt Hứa Khinh Chu tràn đầy vui mừng, đuôi lông mày giãn ra, cất cao giọng nói: "Tốt!" "Ngày khải hoàn, ta tự mình rót rượu ăn mừng cho chư vị tướng quân." Các tướng lại bái, lần này là bái nhận quân lệnh. "Tuân mệnh!!"
Âm thanh rơi xuống. Các tướng sôi sục, sải bước rời đi, khác với lúc đến, giờ phút này trên người bọn họ, chiến ý ngập trời. Dường như nhiều hơn một hơi. Nghĩ nhất định phải tranh một hơi. Không lâu sau, mọi người đều đi sạch, sau đó ngay lập tức, toàn bộ trong quân trận, tiếng hò hét liên tiếp. Khẩu hiệu của các châu vang lên trong biển người sôi trào, cuồn cuộn quanh quẩn dưới màn trời. Kim qua thiết mã. Gối giáo chờ sáng. Trong ánh hàn quang lấp lánh, từng bó đuốc một lần nữa bùng cháy, trong đêm tối bùng nổ, thẳng đến khi đốt cả bầu trời. Đỏ rực cả khuôn mặt.
Trên đài chỉ huy, Hứa Khinh Chu ngồi vững trên đài cao, bày mưu tính kế, lấy ra một bầu rượu ngon, liền uống cạn. Tục ngữ nói, rượu mạnh tráng gan người, Hứa Khinh Chu đương nhiên không phải sợ người, hắn chỉ cảm thấy, cảm xúc đến, là nên uống một chút. Khê Vân, Vô Ưu, Thành Diễn bọn người đợi bên cạnh thư sinh, ngồi trên mặt đất, chậm rãi nói chuyện, cười cười nói nói. Một bộ dáng vẻ không có việc gì. Cùng Tiểu Bạch bận rộn là hoàn toàn trái ngược.
Nhìn Thành Diễn nhe hai hàm răng trắng, ngây ngô vui vẻ, Hứa Khinh Chu không khỏi đá cho thiếu niên một cước. Thiếu niên mờ mịt, ngơ ngác nhìn về phía tiên sinh, hỏi: "Tiên sinh, ngươi đá ta làm gì?" Thư sinh hỏi: "Ngươi còn ở đây làm gì?" Thiếu niên càng thêm hoảng hốt, đương nhiên nói ra: "Bảo vệ tiên sinh a." Hứa Khinh Chu dở khóc dở cười, chính mình khi nào cần ngươi đến bảo vệ, liền tức giận nói: "Đi, đi tìm Thư Tiểu Nho đi." Thành Diễn không hiểu, gãi gãi mái tóc ngắn, "Ta đi tìm nàng làm gì?"
Nhìn cái đầu gỗ chậm chạp này, Hứa Khinh Chu cũng không biết nên nói gì cho tốt. Đành phải kiên nhẫn nói: "Ngươi đi thay ta bảo vệ tốt nàng, đừng để người xảy ra chuyện." Thành Diễn bĩu môi, không hề nghĩ ngợi liền nói: "Nàng..... không cần, nàng còn cần ta bảo vệ, khí lực lớn đây?" Hứa Khinh Chu quả thực dở khóc dở cười, đành phải xụ mặt trầm giọng nói: "Bảo ngươi đi thì đi, đây là mệnh lệnh." Thành Diễn ồ một tiếng, rất không tình nguyện đứng dậy, vỗ vỗ mông, cẩn thận từng bước, "Vậy ta thật sự đi." "Ừ." "Khê Vân, ngươi bảo vệ tốt tiên sinh nhé...." "Biết rồi."
Nhìn bóng lưng Thành Diễn đi xa, Hứa Khinh Chu cầm bầu rượu uống một ngụm, hít một hơi. "Ai, cái này biết làm sao bây giờ." Vô Ưu dùng sức nín cười, giữ im lặng. Ý của sư phụ. Tiểu gia hỏa hiểu, nhị ca với cô nương kia, nàng cũng không phản đối, ngược lại cảm thấy, đôi này rất hợp. Bất quá. Sư phụ phiền não, Vô Ưu cũng hiểu, nhị ca đúng là EQ hơi thấp. Ngược lại là Khê Vân có chút hoảng hốt, nàng ngày xưa tuy nhí nha nhí nhảnh, tinh minh, nhưng liên quan đến tình yêu lại biết rất ít, dường như trừ hố người và lừa gạt, nàng không hứng thú gì tìm hiểu. Gặp hai người trước mắt một người thở dài, một người nín cười, chỉ cảm thấy kỳ quái. Mờ mịt hỏi: "Các ngươi làm sao vậy, lão nhị thúc lại gây chuyện gì hả?" Vô Ưu cười nói: "Không có gì, sư phụ lo chuyện nhân sinh đại sự của lão nhị thúc nhà ngươi đó." Khê Vân nghe không hiểu, như rơi vào trong sương mù. "Cái gì đó, sắp đánh trận đến nơi rồi, còn có đại sự gì?"
Hứa Khinh Chu mặt đen lại, nhìn Khê Vân một chút, cũng hít một hơi. "Ngươi..... cái này làm sao bây giờ!" Vô Ưu vui vẻ cười ra tiếng, có chút hả hê nói: "Sư phụ đừng nóng vội, ngươi không phải thường nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng à....." Hứa Khinh Chu uống một ngụm rượu, liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà cười, ngươi cho rằng ngươi so với hai người kia thì tốt hơn chỗ nào...." Ăn dưa thì lại vướng vào mình. Tiểu Vô Ưu lập tức liền hết hứng, cũng không cười nổi, ngậm miệng, quay đầu sang chỗ khác, im lặng ở lại. Khê Vân vẫn như cũ như lạc vào trong sương mù, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. "Không hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận