Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 640: kiến tạo một tòa thành

Chương 640: Kiến tạo một tòa thành
Từng nhóm nhỏ người có chung chí hướng tụ tập lại với nhau, dưới ánh trăng, ai nấy mặt mày đều rạng rỡ nụ cười. Hứa Khinh Chu cũng ở giữa đám người. Tại đây, không ai cô đơn, nhìn mọi người, khóe miệng thư sinh không lúc nào là không cong lên. Niềm vui sướng này thuộc về tất cả, giống như chiến thắng trước đó.
Tất nhiên rồi. Giữa trời đất này, vẫn có một kẻ mang tên cô độc, chính là Trúc Linh trên ánh trăng kia. Chỉ là, nó đã sớm quen với sự cô độc này rồi. Nhưng mà. Chứng kiến cảnh tượng vui vẻ tối nay, nó vẫn có chút suy tư. Đối với nó, đây là một đám sinh linh rất khác biệt. Vẻ bề ngoài vẫn như những kẻ từng đến trước đây, nhưng những việc chúng làm lại hoàn toàn không giống. Có một khoảnh khắc. Nó nghĩ rằng, có lẽ thế giới bên ngoài rừng trúc kia, đã đổi khác rồi chăng. Đáng tiếc. Nó vốn dĩ không thể ra ngoài, nghĩ ngợi cũng chỉ phí công.
Rồi sao nữa? Mọi người say mèm dưới trời, sau đó lần lượt ngủ thiếp đi, say sưa ngã xuống dưới ánh trăng nơi đất khách. Tốp năm tốp ba, ngã nghiêng ngả. Hứa Khinh Chu đứng lên giữa đám người, đón lấy gió đêm, hơi se lạnh nhưng đầu óc lại tỉnh táo, nhìn đám thiếu niên ngã xiêu vẹo xung quanh. Khẽ lắc đầu, hắn nhỏ giọng thì thầm: "Ngủ đi, ngủ đi, nên nghỉ ngơi cho tốt."
Trận chiến kéo dài mười ngày, bọn họ chỉ được nghỉ ngơi nửa ngày, lại bị ta gọi dậy. Giờ lại say sưa nửa ngày. Đúng là nên ngủ một giấc thật say. Thư sinh rời khỏi, vào trà lâu, lên lầu hai, đến bên bàn trước cửa sổ ngồi xuống. Mở cửa sổ, ánh trăng rọi xuống bậu cửa... Thư sinh nhìn ánh trăng, xa xăm. Trầm tư một chút, hắn khẽ mỉm cười, ấm áp như gió tháng ba. Rồi hắn thu lại ánh mắt. Dưới ánh nến, hắn bắt đầu chấp bút.
Thư sinh hiểu rõ, tất cả chỉ mới bắt đầu. Hắn còn rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều, rất nhiều. Nhưng vì giấc mơ, trong lòng thư sinh tràn đầy nhiệt huyết… Trên vầng trăng, Hắc Trúc Linh đảo mắt nhìn xung quanh, nó rất chắc chắn, thư sinh biết mình đang ở trên đó. Hắn nhìn thấy nó. Giống như ở vùng ao nước kia vậy.
———
Không ai nhớ rõ giấc ngủ say kéo dài bao lâu, bọn họ chỉ biết, khi ngủ thì trăng sáng, khi tỉnh dậy vẫn là trăng sáng. Trời vẫn còn lờ mờ. Không ồn ào náo nhiệt như biển cát vào ban ngày, thế giới rất yên tĩnh, ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua, và âm thanh của rừng trúc lay động. Yên tĩnh lạ thường. Hứa Khinh Chu nhận thấy Bách Lý Xuân Thiên trong đêm đông lạnh giá đang dần bị xâm chiếm. Cơn lạnh ùa đến, mặt đất bắt đầu kết băng từ lúc nào không hay. Trời lại đổ tuyết, dưới màn đêm, mặt đất biến thành một màu trắng xóa.
Quán trà nhỏ lại bừng sáng ánh nến. Thời gian còn lại, cho đến khi mặt trời mọc, bọn họ không có việc gì, cứ như gấu ngủ đông vậy. Bọn họ cũng tựa hồ như bước vào giấc ngủ đông. Ngoài ăn, chính là ngủ, tán gẫu, cãi nhau, tận hưởng sự nhàn nhã không nên có này.
Một ngày. Hứa Khinh Chu triệu tập các tướng lĩnh của mình, mở một cuộc họp trong quán trà, cuộc họp chỉ bàn về một chuyện. Làm sao để vượt qua mùa đông khắc nghiệt này. Thư sinh giao cho mọi người một việc, lấy ra một tờ bản vẽ, muốn xây một bức tường thành ở nơi đây. Một bức tường thành cao sừng sững. Để phòng ngừa bốn mươi chín lần vĩnh dạ còn lại trong một trăm năm tới.
Đề xuất của Hứa Khinh Chu được tất cả mọi người nhất trí thông qua. Tiếp theo là trao đổi chi tiết, rồi thì bắt tay vào làm ngay, gần hai triệu người, trong vòng vài ngày ngắn ngủi. Tất cả đều dồn sức vào việc xây dựng thành trì. Họ dùng vật liệu tại chỗ. Khoét băng lấy nước, trộn cát đá xây tường thành. Bức tường thành này rất dài, kéo dài cả trăm dặm, bức tường thành này cũng rất rộng, Hứa Khinh Chu muốn nó có thể chặn đứng được sự tấn công trực diện của đại đa số huyễn thú.
Bức tường thành này còn phải xây rất cao. Hứa Khinh Chu nghĩ, ít nhất cũng phải cao cả trăm mét. Nhưng giờ mới chỉ bắt đầu. Mọi thứ vẫn phải từ từ, hắn đã tính toán kỹ, xây một đoạn trước, sau đó mới từ từ tăng chiều cao lên. Thời gian chỉ có một năm. Khi ban ngày đến, những người này vẫn phải tiếp tục săn giết huyễn thú làm chủ. Dù sao chuyến đi bí cảnh rừng trúc trăm năm này, sao có thể tay không trở về.
Thời gian trôi nhanh. Trong thế giới gió sương máu mưa, ánh lửa thi thoảng lóe lên, một tòa thành cũng dần dần lặng lẽ sinh trưởng trong thế giới này... Mà Hắc Trúc Linh là người chứng kiến tất cả. Nó cảm thấy đây là một việc thú vị, so với ngày thường nó trốn trên mây nhìn những sinh linh từ bên ngoài đến bị truy đuổi săn giết tuy rằng bình thản hơn rất nhiều. Nhưng chính sự bình thản ấy lại làm mắt nó sáng lên. Tựa như chơi game vậy. Chơi mãi những trò chém giết thi đấu, ngẫu nhiên chơi mấy trò giải trí, liền thấy đặc biệt thú vị.
Tiểu Hắc Trúc Linh lúc này cũng như thế. Thời gian vẫn trôi qua, bình bình đạm đạm. Hứa Khinh Chu vẫn thực hiện lời hứa trước kia, giải đáp những thắc mắc của người trên bảng xếp hạng, mỗi ngày một người. Một nam, một nữ. Với nam thì Hứa Khinh Chu sẽ "chém gió", còn nữ thì hắn đọc mấy câu chuyện trong sách... Lúc rảnh thì nhấm nháp chút rượu, không có việc gì thì lật qua lật lại quyển sách, chán quá thì nằm trên giường ngẩn người, hoặc leo lên trên ngọn trúc phát ngốc. Ngủ một giấc, hoặc là nhìn một cái bình nhỏ mà đa sầu đa cảm.
Với Hứa Khinh Chu, cuộc sống như vậy cực kỳ nhàm chán, nhưng cũng may là hắn đã quen. Con đường trường sinh, vốn dĩ luôn như vậy. Nhiều khi, căn bản không biết, mình nên làm gì, chỉ còn lại sự nhàm chán. Sống rất mệt mỏi, thời gian thì khắc nghiệt, lấy khổ làm vui.
Nhưng so với Hứa Khinh Chu, những người khác thì phong phú hơn nhiều, ví như Thư Tiểu Nho, đắm mình trong sách, ví như Thành Diễn, đắm mình trong ẩm thực. Ngẫu nhiên đọc sách. Cũng chỉ là ngẫu nhiên. Đa phần mọi người, thì dốc toàn bộ sức lực vào việc xây dựng thành trì. Thực ra. Hứa Khinh Chu cũng đã nghĩ đến, cùng chung vui với dân, cùng mọi người làm việc, nhưng đi được hai lần, thì gây ra động tĩnh quá lớn. Nói thế nào nhỉ. Hứa Khinh Chu bây giờ, giống như thần thánh ở đây, chỉ cần lộ diện trước mặt người khác, chắc chắn sẽ có kẻ tiền hô hậu ủng. Hứa Khinh Chu không thích kiểu đó. Dứt khoát liền trốn đi, tránh xa đám đông, dù sao, thành to như vậy, cũng không thiếu hắn lao lực. Tiên sinh, tiên sinh. Vậy coi như một vị tiên sinh an tĩnh thì hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, với Hắc Trúc Linh, chưa kịp phản ứng, một năm đã trôi qua, nó vẫn chưa thỏa mãn rời đi. Về lại hòn đảo nhỏ kia. Rơi vào trạng thái ngủ say. Mặt trăng cũng vào lúc ấy biến mất, trời một màu mờ mịt. Mọi người có chút kinh ngạc. Nhưng chỉ một giây sau, lại thấy một vầng mặt trời lớn, treo cao trên bầu trời, ánh nắng lâu ngày chiếu xuống nhân gian. Trời đã sáng. Ban ngày đã đến.
Mọi người bùng nổ một trận hoan hô chưa từng có. Hắc Trúc Linh chìm vào giấc ngủ, Bạch Trúc Linh thức tỉnh toàn bộ quá trình, Hứa Khinh Chu đều thấy rõ ràng. Hắn nhìn Hắc Linh Lâm rơi xuống, mặt trăng biến mất, nhìn Bạch Trúc Linh tỉnh lại, mặt trời tái hiện. Sau đó. Bạch Trúc Linh tìm thấy thư sinh, quấn quýt không rời, cọ chân thư sinh không thôi, kêu lộc cộc không ngừng. Một năm không gặp, tiểu gia hỏa vẫn cứ béo như vậy, không có gì thay đổi. Tiếp theo. Tiểu Trúc Linh kéo Hứa Khinh Chu, bay với tốc độ cực nhanh đến vùng vĩnh dạ cuối trời, nơi mà Chu Tước từng bị giam cầm. Ngay trước mặt Hứa Khinh Chu, Tiểu Trúc Linh biến thành một Trúc Linh to lớn. Chỉ thấy nó hét lên một tiếng với vùng thế giới trước mắt. Rồi một trận gió nổi lên. Sau đó băng tuyết tan ra, mưa thuận gió hòa, một lần nữa đổi thay cõi nhân gian...
Bạn cần đăng nhập để bình luận