Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 149: Ta học tiên sinh.

Chương 149: Ta học tiên sinh.
Vào giữa trưa, gió thu se lạnh, một thi thể bị treo ở đầu thành Ký Châu, gây náo động cả thành. Thương nhân ra vào Ký Châu, người đi đường, dân chúng trong thành đều vây xem dưới chân thành, trong chốc lát, cửa thành đã đông nghẹt người.
"Mau nhìn, đây không phải là Tiểu Bá Vương Thương Nguyệt Khiếu sao?"
"Đúng rồi, chính là hắn, thế tử vương phủ Ký Châu, Thương Nguyệt Khiếu, sao lại bị treo ở đây?"
"Sáng sớm đã nghe nói, vương phủ Ký Châu bị diệt môn, ta còn tưởng tin đồn, bây giờ xem ra, đây là sự thật rồi."
"Trời xanh có mắt a, tên súc sinh này cuối cùng cũng chết, cuối cùng cũng chết rồi."
"Nữ nhi, con ở trên trời có linh, có thể an nghỉ..."
"Rốt cuộc là ai làm, đây đúng là ân nhân lớn của Ký Châu Thành chúng ta."
Đầu thành Ký Châu, treo một người chết máu me bê bết, chẳng những không nhận sự chỉ trích và hoảng loạn. Mà thay vào đó là một tràng tiếng khen ngợi, ủng hộ. Những người từng bị vương phủ Ký Châu ức hiếp, nhao nhao từ trong bóng tối đi ra, trút roi lên thi thể. Cả nhà vương phủ Ký Châu bị giết, quá hả dạ, tên súc sinh Thương Nguyệt Khiếu bị treo trên tường thành, càng khiến những dân chúng bị áp bức vỗ tay khen hay.
Còn quan binh Ký Châu Thành thì không một ai dám đến nhặt xác, đều ở trong nhà như ngồi trên đống chông, hoảng loạn. Kẻ dám diệt vương phủ Ký Châu, bọn họ không thể đụng vào. Người có thể diệt vương phủ Ký Châu, bọn họ lại càng không thể trêu vào. Hôm qua có tin báo, muội muội của hoàng thượng vừa mới vào thành Ký Châu, tri phủ đã nhận được một vụ án. Cách ngoài thành hai mươi dặm, một nhà nông bị thảm sát diệt môn. Ai làm, mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Dù sao những chuyện tương tự ở Ký Châu đã từng xảy ra, mọi người sớm đã không thấy kinh ngạc. Và đêm đó, cả nhà vương phủ Ký Châu bị giết sạch, không một người sống sót. Ngày hôm sau giữa trưa, thi thể Thương Nguyệt Khiếu lại bị treo trên đầu thành. Quan binh Ký Châu dù ngu đến đâu cũng không đến nỗi không nhận ra manh mối. Chuyện này chắc chắn liên quan đến vị công chúa kia. Đối phương là nhắm vào Ký Châu vương, mà Ký Châu vương lại là người của Ngụy Quốc Công.
Thiên hạ đều biết, Ngụy Quốc Công xưa nay không hợp với đương kim thánh thượng. Nên việc này, chắc chắn không đơn giản như thấy. Đây là hoàng quyền gây khó dễ cho vương quyền. Nếu là chuyện của hoàng gia, có cho bọn chúng mười lá gan cũng quyết không dám nhúng tay, phải không? Ít nhiều gì, bọn chúng cũng đã làm một vài chuyện, vì e ngại vương quyền Ký Châu mà dung túng cho Thương Nguyệt Khiếu, giờ phút này sợ hãi không kịp, sợ bị liên lụy, ai nấy đều kinh hoàng.
Mọi chuyện đúng như lo lắng trong lòng bọn họ. Giám sát tư phủ Ký Châu Thành, phụng mệnh Phượng Hoàng bắt đầu quét sạch tham quan ô lại. Hơn phân nửa quan viên bị giải vào đại ngục, Ký Châu Vương Thân Tín thì bị cách chức tại chỗ, chém đầu ngoài phố. Cảnh tượng máu me, vô cùng thê thảm. Nhà quan lại, tiếng kêu than rên rỉ, thương nhân sĩ tộc, kinh sợ. Ròng rã năm ngày, chợ Tây Thành chém đầu mấy trăm người, máu nhuộm phố dài, làm cho mùa thu xào xạc thêm một vòng u buồn. Bách tính vui mừng khôn xiết, nhìn đám quan bị chém đầu răn đe, bọn họ biết rõ, đây là người trên đến. Bọn họ thấy được hy vọng......
Thương Nguyệt Tâm Ngâm động tác cũng rất nhanh, thủ đoạn không thể nói là không tàn nhẫn. Quan lớn nhỏ một thành, đó là nói giết liền giết, không hề nhíu mày.
Mấy ngày sau, vào đêm, Hứa Khinh Chu đang đứng trên hành lang cầu thưởng ánh trăng, Thương Nguyệt Tâm Ngâm lặng lẽ tới gần, dựa vào thành cầu, nửa tựa người vào, cười nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, đang nhìn gì vậy? Tìm ngươi nửa ngày rồi.”
Hứa Khinh Chu liếc nhìn nàng, hỏi: “Điện hạ tìm ta có việc?”
“Không có việc gì, không có chuyện thì không thể tìm tiên sinh sao.” Nói xong nửa nằm trên lan can, cũng nhìn về hướng mặt hồ, thỉnh thoảng thấy hoa đăng trôi từ dưới suối, thấy xa thuyền hoa đủ màu sắc chậm rãi lướt trong hồ. Hứa Khinh Chu cười cười, gió rất nhẹ, tiếng rất chậm.
“Không ngờ, điện hạ quyết đoán đến vậy, ta nghe nói, mười phủ ở Ký Châu Thành thì hết chín phủ rỗng.”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm không phủ nhận, chỉ bình thản cười nói: “Đều là tiên sinh dạy, ta học theo tiên sinh làm.”
"Ta khi nào dạy ngươi cái này?"
Thương Nguyệt Tâm Ngâm dạo bước xoay quanh, cúi đầu nhỏ, vừa nhìn gạch trên đất, vừa nói: “Tiên sinh quên rồi sao? Ngươi nói nếu như ngươi thấy một quả táo nát, dù nó chỉ nát bằng đầu ngón tay, thì những quả táo gần nó nhất cũng sẽ nát, mặc kệ ngươi có cắt gọt thế nào cũng vô dụng.”
"Nếu đã nát hết rồi, nát tận gốc, thì xử lý hết luôn thôi."
Hứa Khinh Chu nhớ lại, hình như đúng là mình đã nói những lời như vậy. Đây cũng là một trong những lý do vì sao mình muốn diệt vương phủ Ký Châu. Có những người có thể độ, có thể cứu vớt, còn loại đã nát như này, đừng nói cứu được, chỉ cần dung túng một lần, cũng là trợ Trụ vi ngược.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm tiếp tục nói: “Tiên sinh còn nói, giết hết, giết sạch, ta làm vẫn chưa đủ tốt, vẫn còn để lại một ít quan viên, dù sao cái thành Ký Châu này cũng cần người làm việc chứ, ngươi nói đúng không, tiên sinh?”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm mong chờ nhìn gò má hắn, dưới ánh nến hoa đăng, vẫn rạng ngời.
Hứa Khinh Chu hít sâu, vui vẻ trả lời: “Lần này, học không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm chắp tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, quyến rũ nhìn Hứa Khinh Chu, trong mắt như sóng thu.
“Nhưng mà ta học theo tiên sinh, lại trở mặt với Ngụy Quốc Công, nếu nàng ta trả thù ta thì làm sao, dù gì người ta cũng chỉ là một tiểu nữ tử yếu đuối.”
Hứa Khinh Chu khóe miệng giật giật ba lần, cạn lời, ngươi như này mà gọi là yếu đuối? Tiểu nữ tử? Chỉ một câu nói, mà thi thể bày đầy đài chém đầu.
“Ngươi muốn nói gì?”
“Không muốn nói gì, ta chỉ hơi sợ, bất quá, tiên sinh sẽ bảo vệ ta đúng không.”
Hứa Khinh Chu liếc mắt nhìn nàng một cái, một mình đi xuống cầu.
“Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm cười xấu xa một tiếng, vội vàng chạy chậm đuổi theo. “Chờ ta một chút nha, tiên sinh, cùng đi.”
Dưới ánh trăng, đầu phố dài, trên cầu nhỏ, bên bờ hồ.
“Tiên sinh.”
“Ừm...”
“Ngươi rốt cuộc có thể bảo hộ ta không vậy.”
“Ngươi đoán xem?”
"Ta cảm thấy là sẽ."
"Ngươi cần ta bảo hộ sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì sẽ đi."
“Tiên sinh.”
“Ừ?”
“Đáng giết giết hết rồi, hoàng huynh bảo ta hỏi ngươi, sau này Ký Châu Thành này phải xử trí thế nào?”
"Hoàng huynh ngươi? Không phải đang ở hoàng thành sao? Hỏi thế nào."
“Ừm —— ngươi cứ giả bộ là hoàng huynh hỏi đi.”
"Vậy thì ta không biết."
"Vậy nếu ta hỏi thì sao?"
Hứa Khinh Chu có chút dừng chân, nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Thương Nguyệt Tâm Ngâm, ba hơi sau. “Ta chỉ nói một lần, ngươi nhớ kỹ.”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm cười ngọt ngào, như ngân hà sáng chói, hoa lê xán lạn. “Được thôi…”
Hứa Khinh Chu chậm rãi bước phía trước, nhẹ nhàng nói. “Thật ra rất đơn giản, bỏ trống vị trí, tìm vài người tự xưng là đức cao vọng trọng, cứ để bọn họ lên trước là được.”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm hỏi tiếp, “Những người đó, được không?”
Hứa Khinh Chu nhíu mày, “Ít nhất cũng không hỏng đi đâu.”
"Sao mà biết?"
"Người đức cao vọng trọng, coi trọng danh tiếng, sĩ diện, làm việc hay do dự, dù hơi cổ hủ nhưng sẽ không quá đáng, tóm lại cứ dùng tạm trước đã, đợi đến khi có nhân tài phù hợp, thì thay sau, là được."
“Được, ta nghe tiên sinh.”
Ánh trăng càng thêm dịu, bóng dáng kéo dài đặc biệt. Thiếu niên phía trước, cô nương phía sau. Dòng sông nhỏ nhàn nhạt, trăng tròn, thuyền nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận