Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 329: Vân Thi chi lo

[Chương 329: Nỗi lo của Vân Thi]
Giải Ưu Thư lật đến trang cuối cùng, nơi nỗi buồn hiện rõ.
[Trong lòng mong cầu: mũ phượng áo hà, mười dặm trang sức đỏ, gả cho mỹ thiếu niên khi xưa.]
Đọc xong, Hứa Khinh Chu hít sâu, từ từ đưa mắt nhìn Vân Thi.
Cũng thấy Vân Thi đang nhìn mình.
Im lặng.
Trong mắt nàng, nửa chờ đợi, nửa cầu nguyện, ngập tràn sầu muộn.
50 năm như hình với bóng, 300 năm tương tư khổ đợi, nỗi nhớ nhung của Vân Thi, đâu chỉ đơn thuần khắc cốt ghi tâm.
Đây chính là hơn 300 năm a.
Nàng ở đầu Linh Hà, chàng ở cuối Linh Hà, ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy mặt, cùng uống nước Linh Hà.
Nước này bao giờ ngừng, hận này bao giờ nguôi. Chỉ mong lòng chàng cũng như lòng ta, nhất định không phụ tình tương tư.
Vì một lời hứa, khổ đợi 300 năm, nhưng kết quả lại là công dã tràng, như lấy giỏ trúc múc nước.
Tình si khổ đợi, ngày ngày giày vò, đổi lại chỉ là tin tức đối phương cưới vợ sinh con.
Đối với lời hứa, không nhắc lấy một lời.
Hứa Khinh Chu từ trước đến nay không biết toàn cảnh, không bình luận.
Nhưng vẫn không nhịn được trong lòng thầm xì một tiếng, đồ tra nam.
Đương nhiên, cũng có thể ấn tượng ban đầu có phần lấn át, dù sao hắn không ngờ tới người mà Vân Thi tương tư lại là Khê Họa.
Mà Khê Họa là cha của Khê Không, hắn vốn không có hảo cảm với người nhà họ Khê.
Thêm nữa, cho dù có nỗi khổ tâm, thế nhưng ngươi đã hô hào thề non hẹn biển, không phải ngươi không cưới, rồi nào là mười dặm trang sức đỏ này nọ, nói những lời hoa mỹ.
Nhưng cuối cùng thì sao, tất cả đều là hư vô.
Ngươi có thể vì năng lực có hạn, không đạt được yêu cầu, không thể thực hiện lời hứa, nhưng việc ngươi hết người này đến người khác cưới vợ, hết đứa con này đến đứa con khác sinh ra, quả thực có hơi quá đáng.
Đương nhiên, điều này cũng không có vấn đề, dù sao sinh ra ở chốn đế vương, rất nhiều chuyện đều không thể tự chủ.
Giống như hắn và Thương Nguyệt Tâm Ngâm.
Dù hắn có níu giữ thì sao, Thương Nguyệt Tâm Ngâm đâu chỉ là Thương Nguyệt Tâm Ngâm của riêng hắn, mà còn là Thương Nguyệt Quân Hành, của tất cả bách tính Thương Nguyệt.
Nhưng mà, nếu đã không thể tự chủ, sự việc đã như vậy, vì sao không thể cho Vân Thi một lời đáp?
Trong phần mở lòng của cuốn sách viết rõ, Khê Họa từ đó về sau, chưa từng nói yêu, cũng chưa từng nói không yêu.
Điều này ít nhiều cũng có chút gì đó.
Nhưng Hứa Khinh Chu cũng chỉ tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình, dù sao người trong cuộc này cũng có vẻ không mấy quan tâm.
Đến nước này rồi mà vẫn muốn gả cho người ta.
Cái tâm này thật lớn, thế giới này thật cởi mở.
Nói sao đây, Vân Thi rất giỏi, tướng mạo giỏi, thực lực cũng giỏi.
Chỉ là có vẻ hơi bị lụy tình, rất cố chấp.
Một hồi phân tích, hắn không khỏi nhíu mày, theo bản năng sờ cằm, lộ vẻ đắng chát.
Tình cảm của ngươi mong cầu, thật không dễ a.
Không chỉ muốn gả cho nàng, còn muốn gả cho nàng của khi xưa, điều này có hơi làm khó ta, cũng đâu thể xuyên không đưa ngươi về được.
Chưa bàn đến việc có được hay không, mà cho dù thật sự có thể, vậy mình cũng bị hệ thống kia hố c·hết.
Lùi lại vạn bước mà nói, cho dù thật trở về, liệu có thành?
Hắn thấy chưa chắc, dù sao hai người này quả thật không hiểu chuyện.
Khê Họa không nhắc một lời đã đành, Vân Thi cô nương này cũng là kiểu ngạo kiều hết chỗ nói, cũng không hề đả động gì đến chuyện này.
Người ta bảo nàng đợi thì nàng thật sự đợi, một mực chờ suốt 300 năm.
Hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Bảo ngươi ngốc, ngươi lại là đại thừa, bảo ngươi bảo thủ, chuyện người khác tam thê tứ thiếp ngươi đều chấp nhận được, bảo ngươi không bảo thủ, ngươi lại cẩn trọng đến mức khó tin.
Đúng là bó tay.
Lạc Nam Phong nói không sai chút nào, Hoàng Châu có một đám kẻ đ·i·ê·n, Vân Thi cũng là một kẻ đ·i·ê·n.
Chẳng lẽ tu luyện làm đầu óc mê muội?
Thấy Hứa Khinh Chu ánh mắt đã rời khỏi sách, lại đang cau mày khổ sở, thỉnh thoảng còn liếc mình một chút, ánh mắt có phần trách móc.
Có vẻ như hận rèn sắt không thành thép, lại có chút bất lực như thể bùn nhão không dính tường, đương nhiên cũng có chút như đang nhìn một tên ngốc.
Điều này khiến nàng rất khó hiểu.
Càng không thể nào lý giải nổi suy nghĩ trong lòng thiếu niên này.
Hồi lâu, nàng có chút mất kiên nhẫn nói: “Ta nói, tiểu tiên sinh, ngươi đã được chưa, trong sách kia viết những gì vậy.”
Nhíu mày lại, tức giận nói: “Hay là ngươi đang đùa ta đấy?”
Hứa Khinh Chu nhếch miệng, rất mất lịch sự mà giật giật chân, để bản thân ngồi thoải mái hơn một chút, ánh mắt dời khỏi Giải Ưu Thư, cũng không vội vàng trả lời Vân Thi, mà đưa tay cầm lấy nửa chén trà đã nguội.
Uống một hơi cạn sạch.
Rồi lại buông cái chén không xuống, khẽ dùng sức, nên có tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Vân Thi thấy vẻ mặt mờ mịt, con mắt dần mở to, nhìn thư sinh trước mặt, luôn có cảm giác đứa trẻ này thay đổi rồi, ít nhất không còn câu nệ như trước kia nữa.
Không biết ai cho hắn dũng khí, rất ngông nghênh.
Hứa Khinh Chu thở dài một hơi, đem muộn phiền trong lòng trút hết, đôi mày giãn ra, nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, lại trở thành chàng thiếu niên lang nho nhã năm xưa.
Mắt nhìn Giải Ưu Thư, xòe bàn tay ra gõ nhẹ lên, ngẩng đầu nhìn Vân Thi, thâm ý nói: “Tiền bối, Vân Thi, năm 400 tuổi, p·h·á thập cảnh, đi Vân Mộng Trạch, gặp một chàng trai, lén mang về tông môn, man t·h·i·ê·n quá hải, nhận làm môn hạ, dạy hắn hai mươi năm, sau đó…”
Hứa Khinh Chu thuật lại quá khứ của Vân Thi và Khê Họa, đơn giản tóm lược, rồi nói một hơi.
Giống như dòng nước trên Linh Hà này, chảy mãi không ngừng, không chút dừng lại.
Hơn nữa lại chỉ bằng vài lời rời rạc, nói hết chuyện hai người gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, tương tư, yêu nhau, rồi chia ly, nhớ nhung…
Lúc đầu, Vân Thi không để ý chút nào, sau đó dần dần kinh ngạc, rồi trực tiếp hóa ngốc.
Bởi vì Hứa Khinh Chu nói, không sai một chữ nào.
Cuối cùng, nội tâm nàng đã sớm sôi trào, nhìn Hứa Khinh Chu, kinh hãi như gặp thần nhân.
Bởi vì trong những chuyện Hứa Khinh Chu đề cập, có những việc đến ngay cả Liên Vân Khê cũng không biết, chỉ có nàng biết, thế nhưng là những chuyện nàng chưa bao giờ nói ra như thế.
Hứa Khinh Chu lại biết rõ ràng.
Cứ như thể Hứa Khinh Chu chính là bản thân nàng, hiểu rõ tất cả.
Thử hỏi t·h·ủ ·đ·o·ạ·n như vậy, lẽ nào nhân lực có thể làm được?
Cho dù là Thánh Nhân, tốn thọ nguyên suy diễn thiên cơ, nhìn ngắm tuế nguyệt, cũng không thể thấy rõ như thế, càng không thể nào thấy rõ được tiếng lòng của mình.
Cuốn sách này không đơn giản, thư sinh này lại càng không đơn giản.
Liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vân Thi, đâu còn nửa phần dáng vẻ tiền bối cao thâm khó lường, Hứa Khinh Chu đắc ý một chút, trong chỗ khuất tầm nhìn của Vân Thi, đáy mắt hắn thoáng hiện một tia khinh bỉ.
Thầm nghĩ trong lòng, nhóc con, ta hù cho ngươi c·h·ế·t khiếp.
Khẽ mím môi, vẻ như cười mà không cười, nhưng lại trịnh trọng nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Tiền bối, người xem, ta còn cần tiếp tục nói không?”
Vân Thi trầm mặc, bất động.
Hứa Khinh Chu sửng sốt, lại gọi hai tiếng.
“Tiền bối, tiền bối!”
Vân Thi vẫn không nhúc nhích, như đang suy tư miên man.
Hứa Khinh Chu cạn lời, đưa tay huơ huơ trước mặt nàng.
Lớn tiếng hơn một chút.
“Tiền bối.”
Vân Thi mơ màng hoàn hồn, giả vờ trấn định, che giấu vẻ kinh hãi trong mắt, liếc Hứa Khinh Chu, đưa tay cầm chén trà, che giấu sự bối rối trong lòng.
Nhẹ nhàng nói: “Làm gì mà lớn tiếng thế, ta nghe được mà.”
Hứa Khinh Chu tặc lưỡi, rất là k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, nghĩ có lẽ đây là sự quật cường cuối cùng của người mạnh.
“Còn muốn tiếp tục không?”
Vân Thi đặt chén xuống, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía Giải Ưu Thư trên bàn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sách của ngươi không tệ.”
Hứa Khinh Chu nhíu mày, đúng là đổi chủ đề rồi.
Lại vẫn khiêm tốn nói: “Tạm được thôi.”
Nhưng phát giác ánh mắt đối phương có phần nhiệt liệt, Hứa Khinh Chu vội bổ sung thêm một câu, nhấn mạnh nói: “Bất quá chỉ mình ta có thể sử dụng, người khác cầm lấy cũng chỉ là giấy lộn, dùng để lau đít cũng làm xước da.”
Vân Thi cười khẩy một tiếng, lời này mang hàm ý bên ngoài, chẳng lẽ nàng còn nghe không hiểu sao?
Đây là sợ mình cướp của hắn.
Nhưng cũng không để ý, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục vòng vo nói: “Phía trên viết toàn là chuyện của ta.”
Hứa Khinh Chu lắc đầu nói: “Không chỉ, còn có những chuyện khác.”
Vân Thi lông mày khẽ giật một cái, ra vẻ trấn định, “Vậy ngươi cũng nói xem.”
Hứa Khinh Chu mấp máy môi, sờ cổ, nhìn về phía thương khung, vội ho khan một tiếng.
“Khụ khụ, hôm nay trời nóng quá, cổ họng hơi khô rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận