Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 280: Tiểu Bạch động thủ.

Chương 280: Tiểu Bạch ra tay.
Kiếm khách áo xanh nghe thấy mấy người đối thoại, khinh miệt nhìn lướt qua, trong mắt lóe lên vẻ đùa cợt. Khóe miệng hắn không kìm được nhếch lên, lộ ra ý cười sâu xa. Hắn không biết nên tiếp tục giao tiếp với mấy người trước mặt như thế nào, hoặc đúng hơn, hắn cho rằng bản thân không có nhu cầu phải giao tiếp với bọn họ. Nếu không phải đang làm việc dưới trướng Đế Tử, hắn đã chẳng muốn ở lại đây mà nói nhảm với mấy người này. Đều là những kẻ sống hơn trăm năm, đối với sự đời lại càng thấu đáo, đủ hạng người đều từng gặp qua, đương nhiên cũng bao gồm những kẻ như trước mắt. Không biết lượng sức mình sao? Không, bọn họ chỉ là không nhận thức rõ về bản thân mà thôi.
Thấy cô gái tóc trắng có vẻ rất muốn đánh nhau với mình một trận, hắn ngoài bất đắc dĩ giễu cợt, thì càng thấy ghét bỏ nhiều hơn. Tính tình của Đế Tử, hắn hiểu rõ, nếu mình làm cô gái này bị thương, người gặp chuyện ngược lại chính là hắn. Chết là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị Đế Tử tra tấn, sống không bằng chết, đó mới là đáng sợ nhất. Cho nên, cản là nhất định phải cản, đánh thì vẫn phải đánh, nhưng làm bị thương là không thể.
"Thật phiền phức a."
Tiểu Bạch đương nhiên thu hết biểu cảm của đối phương vào mắt, thấy vẻ ghét bỏ lộ ra, nàng cảm thấy mình bị xúc phạm. Rất tức giận.
Giọng nói lạnh lùng: "Ngươi thật là chảnh a."
Kiếm khách áo xanh nhún vai, tỏ vẻ "ta cũng đâu muốn thế", khuyên nhủ: "Cô nương, xin tự trọng, đừng tự rước nhục vào thân, ngươi không phải là đối thủ của ta."
"A a a, ta không chịu nổi nữa, nhận chiêu!"
Mỗi lời nói cử chỉ của đối phương đều toát ra ba chữ. Xem thường. Tiểu Bạch từ lúc có nhận thức đến nay, chưa từng bị ai coi thường như vậy, kể cả ở cái Thượng Châu này cũng không ai dám.
Nàng đạp chân xuống, mặt đất vỡ vụn, bắn lên, thuận thế xông tới, tàn ảnh lóe lên, lao đến đối phương. Tốc độ nhanh hơn Thành Diễn nhiều. Kiếm khách áo xanh đã có phòng bị, thấy Tiểu Bạch ra tay, không hề hoảng hốt mà còn hơi nheo mắt, không vội đưa tay ngăn cản.
"Cần gì chứ, hại—"
Nhưng, một giây sau, Tiểu Bạch đang phi nhanh lại tăng tốc gấp đôi, năm ngón tay nắm thành quyền, bất thình lình ném ra.
Trong mắt kiếm khách áo xanh hiện lên tia hoảng hốt, rõ ràng, hắn không ngờ Tiểu Bạch lại tăng tốc trong lúc tấn công. Không đúng với dự đoán, hắn theo bản năng thốt lên.
"Thật nhanh."
Trong lúc ứng phó vội vàng, quyền phong của Tiểu Bạch đã đến. Nắm đấm ánh vàng nhắm thẳng vào vùng đan điền của đối phương, Tiểu Bạch xuất toàn lực. Và đương nhiên không có gì ngoài ý muốn khi nó bị chặn lại.
"Dám đỡ, thật dũng."
"Bành!!"
Nguyên Anh hậu kỳ, một kích toàn lực, Ly Thần sơ kỳ gắng sức chống đỡ. Quyền và chưởng chạm nhau trong tích tắc, phát ra một tiếng nổ bạo liệt. Khí lưu tại điểm va chạm ngưng tụ thành gió, rít gào. Chúng lan ra tứ phía, thổi tan hoang cả con phố. Người thì tỏ vẻ ung dung thản nhiên, trong mắt mang theo vẻ trêu tức, người sau thì thân hình loạng choạng, lùi lại ba bốn bước, trong nháy mắt giẫm ba bốn cái hố trên mặt đất.
Kiếm khách áo xanh cảm nhận được sự tê dại và đau nhức truyền đến từ cánh tay, vẻ đùa cợt lúc trước, sự ghét bỏ hay coi thường đều trong phút chốc tan thành mây khói. Hắn không thể tin được nhìn cô gái tóc trắng, trong mắt hiện lên sự kinh hãi và sợ hãi.
"Sao có thể??"
Đúng vậy, hắn không thể hiểu được, về phương diện sức mạnh tại sao mình lại thua một kẻ Nguyên Anh, cho dù nàng là Nguyên Anh hậu kỳ đi chăng nữa. Hơn nữa lại trong điều kiện mình đã có chuẩn bị, khiến mình phải lùi bốn bước. Điều này hoàn toàn không hợp với nhận thức của hắn.
Ánh mắt Tiểu Bạch lạnh lẽo, cũng học theo ánh mắt lúc trước của đối phương, khinh miệt liếc hắn.
"Chỉ có vậy thôi sao, ngươi yếu như thế, vì sao lại có thể cuồng ngôn tự đại như vậy?"
"Ngươi— ăn nói bậy bạ."
Tiểu Bạch cũng không phí lời, lập tức tiếp tục tấn công, căn bản không cho đối phương bất kỳ thời gian và cơ hội phản ứng nào. Lại là một cú đấm trực diện, vung tới. Khi dậm chân, khí lưu bị lay động, tựa hổ gầm rồng ngâm, không chỉ bức ép căng thẳng, mà cả hình ảnh cũng bị kéo giãn.
"Thật coi ta sợ ngươi chắc." Kiếm khách áo xanh thấy Tiểu Bạch lại xông lên, không dám chút nào chủ quan, dù sao uy lực của cú đấm vừa rồi không cho phép hắn xem thường. Hắn chủ động nghênh chiến, một lần nữa chuẩn bị đối đầu trực diện với cô nương này.
"Bành!!"
"Chỉ có chút sức lực đó thôi sao? Giết ta còn chưa đủ."
"Cắt—đánh ngươi không cần dùng dao mổ trâu, tiếp ta một quyền nữa đây."
Trong phút chốc, hai người giằng co trên sân, gió rít mạnh, lực chấn oanh tạc. Các lầu các gần đó đều đã sập, bị sóng khí đánh tan nát. Người xung quanh đều trợn tròn mắt, nhìn đến quên cả trời đất. Có những người am hiểu chuyện như Vương Tham cũng trà trộn trong đám đông, phân tích rõ ràng:
"Thanh Y đại nhân vẫn là quá cẩn trọng, không dám thả tay chân ra."
"Đúng vậy, đoán chừng cũng là sợ làm cô nương bị thương."
"Bất quá, cô nương tóc trắng này thực lực cũng không thể xem thường, có thể, cũng là đệ tử của gia tộc lớn nào đó."
"Đừng đoán mò, xem kịch thì cứ xem đi, hỏi nhiều thế làm gì."
"Nhưng mà các ngươi nhìn kìa, mấy người kia có vẻ rất bình tĩnh, không hề sợ hãi."
"Nghé con mới đẻ không sợ hổ thôi, đoán chừng vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc…"
Cho dù lúc này, hai người trên sân có qua có lại, Tiểu Bạch cũng không hề bị lép vế, rõ ràng là ngang tài ngang sức. Thế nhưng, trong mắt những người vây xem lén lút, vẫn có ấn tượng ban đầu chủ đạo nhận định rằng, kiếm khách áo xanh cố ý nhường cho cô nương tóc trắng này mà thôi. Thắng, vẫn sẽ là kiếm khách áo xanh, không có bất kỳ điều gì đáng lo.
Thế nhưng sự thật có thực sự như vậy không? Có lẽ chỉ có Thanh Y trong lòng tự hiểu rõ. Là người ở trong cuộc, đối diện với cô gái tóc trắng này, hắn sớm đã chuyển từ coi thường lúc ban đầu sang cẩn trọng, đến giờ, hắn không thể không dốc hết sức để ứng phó. Chỉ qua những lần giao phong ngắn ngủi, lực lượng cũng được, tốc độ cũng được, mình đều đã hơi kém cô nương trước mắt, nếu không phải dựa vào cảnh giới áp chế, e là hiện giờ, mình đã nằm gục tại đây.
Đối mặt với sự công kích nhanh chóng liên tục của đối phương, hắn thầm cắn răng, đã không thể không rút kiếm ra nghênh chiến.
"Là ta đã xem thường ngươi."
Trường kiếm ra khỏi vỏ, múa theo gió, kiếm ảnh giao thoa, kiếm khách áo xanh chuyển thủ thành công, quét đi xu hướng suy tàn, hơi chiếm thế thượng phong. Mấy chiêu sau, để tránh mũi nhọn, Tiểu Bạch đành lùi lại, giãn khoảng cách.
Gió dữ thoáng ngưng, bụi bặm tức thì tan. Trên đại lộ, kiếm khách áo xanh đứng trước cửa thành, tóc dài buông lơi một nửa, áo Thanh Y dính bụi, một tay cầm kiếm, một tay quệt ngang khóe miệng, nơi đó có một vệt đỏ, vô cùng bắt mắt. Hơi có vẻ lôi thôi, toàn thân chật vật. Đồng thời, hắn bị thương——
Mà ngược lại Tiểu Bạch, dù bị đánh lùi, nhưng cả người vẫn tinh thần, trên người không hề có bất kỳ vết thương nào, mái tóc bạc vẫn tung bay. Đến cả hơi thở cũng vô cùng ổn định, như không có chuyện gì.
Một màn này khiến những người đang quan sát trong bóng tối mỗi người một vẻ mặt khác nhau, nhất thời dường như có chút không hiểu nổi. Ánh mắt của ai nấy đều ý vị sâu xa, vẻ mặt đều lơ ngơ luống cuống.
"Hình như có gì đó không đúng."
"Thanh Y đại nhân— bị thương?"
"Tê—chuyện gì xảy ra vậy?"
"Trán, cái này……"
Tưởng tượng và thực tế rõ ràng hơi khác nhau, tuyển thủ mà bọn họ đặt cược, có vẻ hơi thảm hại, còn cô nương kia lại vô cùng phấn chấn. Những điều vốn không thể xảy ra, trong lòng bọn họ mở ra một cánh cửa nhỏ. Đặc biệt là những tu hành giả có cảnh giới hơi cao, họ càng cảm nhận sâu sắc, nhìn càng thấu đáo. Người khác chỉ thấy cát bay đá chạy, gió nổi mây phun, họ lại tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình và chi tiết……
Trên tường thành, một nho sinh trung niên, sờ cằm, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sáng khác thường, nghiêm nghị nói: "Cô nương này, rất mạnh——— Thanh Y sắp thua rồi."
"Nguyên Anh thắng Ly Hợp sao?"
"Thiên phú tuyệt đỉnh, người này tương lai không đơn giản… đáng tiếc lại đến Lâm Giang!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận