Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 638: Thanh Diễn cùng hòa thượng.

Chương 638: Thanh Diễn cùng hòa thượng.
Tiên Trúc bí cảnh, quán trà Vong Ưu, bóng đêm thanh bình, tiếng vọng lại từng hồi.
Trong viện, một góc đang diễn ra một trận đại chiến.
Chỉ thấy trên bàn kia bày biện hai con trâu thui nguyên con, nguyên cả con, loại lớn ấy.
Rất lớn.
Lúc này, Vô Ưu cầm trong tay Ngọc địch, đứng trên ghế, mắt mở thật to, vụt sáng vụt sáng.
Chầm chậm đảo mắt nhìn quanh, rất nghiêm túc hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Bên cạnh Vô Ưu, một trái một phải, tiểu hòa thượng và Thanh Diễn đã sớm xắn tay áo, mắt đối mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
Đáy mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, chiến ý dâng cao.
Phảng phất có một ngọn lửa, đang cháy hừng hực, khiến người ta cảm giác như bị thiêu đốt.
Phía sau bọn hắn, đám người tự giác chia hai nhóm, cấm khẩu không nói, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm hai vị hảo hán.
Sau khi Vô Ưu hỏi, hai người đồng thời nhìn về phía mặt bàn, ánh mắt rơi vào hai con trâu thui nguyên con kia.
Đồng loạt gật đầu, trăm miệng một lời chém đinh chặt sắt nói: “Chuẩn bị xong.”
Vô Ưu nhìn bên trái, lại nhìn bên phải: “Các ngươi còn có lời gì muốn nói với đối thủ không?”
Tiểu hòa thượng việc nhân đức không nhường ai, trong mắt tràn đầy tự tin, ôn tồn nói: “Tiểu tăng 5 tuổi vào lôi trì, 8 tuổi thụ giới, 9 tuổi phá giới, nhậu nhẹt, tính kỹ lại, đến nay đã hơn một nghìn năm, ta ăn thịt trâu, không có mấy triệu con, cũng có 100.000 con.”
“Thanh Diễn thí chủ, mặc dù ngươi so với tiểu tăng nhỏ hơn một chút, cùng tiên sinh quan hệ rất tốt, nhưng tiểu tăng cũng sẽ không nhường ngươi.”
Thanh Diễn hừ lạnh, mày rậm nhíu lại, giọng nói tràn đầy khinh miệt.
“Ta cả đời này, trên trời bay, dưới đất chạy, bơi trong nước, chui trong đất, ăn được, ta ăn, không ăn được, ta cũng ăn.”
“500 năm, những thứ bị ta ăn hết, có thể chứa đầy nửa cái hạo nhiên, không cần ngươi nhường?”
Nghe hai người nói, bốn phía xôn xao một mảnh.
Có người trừng mắt mặt đầy vẻ không thể tin, có người tặc lưỡi, hoài nghi ngập tràn trong mắt, còn không ít người nhỏ giọng nói thầm, âm thầm mắng trong lòng.
Thái Sơn bĩu môi nói: “Hai người này đúng là chém gió.”
Xích Đồng thản nhiên nói: “Không phải chứ, có ăn được hay không ta không biết, nhưng mà đúng là chém gió.”
Lâm Sương Nhi ngước lên trời nhỏ giọng nói: “Ta thấy bốn con trâu?”
Kiếm Linh trời khó hiểu nói: “Đâu ra bốn con? Không phải hai con sao?”
Lâm Sương Nhi thành thật nói: “Trên trời còn bay hai con.”
Phương Thái Sơ huých vào người đang nhìn Thanh Diễn Thư Tiểu Nho, nuốt nước miếng.
“Tiểu Nho, ngươi nói bọn họ có ăn hết thật không? To như vậy một con trâu.”
Thư Tiểu Nho không chút nghĩ ngợi, nói: “Tiểu hòa thượng thì không biết, nhưng mà con hàng này nhất định ăn được.”
Phương Thái Sơ hít một hơi lãnh khí, “Tê... Thật hay giả vậy.”
Thư Tiểu Nho có chút kiêu ngạo cười: “Rửa mắt mà đợi.”
Một đám người vây xem khe khẽ bàn luận, nhỏ giọng nói thầm, trong mắt tràn đầy mong chờ, trong tình huống tu vi bị áp chế.
Ăn hết một con trâu, ý nghĩ này không nghi ngờ gì là quá đáng, nhưng mà giờ khắc này, nó lại sắp diễn ra ngay trước mắt bọn họ.
Mặc dù còn chưa bắt đầu, mặc dù hai người vô cùng tự tin.
Thế nhưng mà.
Trong mắt phần lớn người xem, điều này căn bản là không thể, ăn hết một con trâu, chẳng khác nào người si nói mộng.
Ngay cả Yêu tộc lông vàng và Bạch Minh đều cho rằng, nếu duy trì hình thái con người, hai người bọn họ cũng làm không nổi.
Đây là sư tử và hổ đó.
Bọn họ còn không được.
Hai người này có thật sự làm được không?
Hơn nữa.
Hai người này thổi trâu không phải bình thường lớn, người bình thường chém gió, ngược lại còn được, nhưng mà tổ hợp của hai người này vừa đứng ở đây.
Nói ra những lời đó.
Nói thật.
Có hơi lạ, một tên hòa thượng, một kẻ bịt mắt mù.
Một người xuất gia nói dối, một kẻ mù chém gió đó là....
Bất quá.
Đối mặt chất vấn, tiểu hòa thượng và Thanh Diễn vẫn luôn giữ bình tĩnh, đối với tiếng cười cợt càng là tai điếc mắt ngơ, trong mắt chỉ có đối thủ và thịt trên bàn.
Thanh Diễn nói xong, tiểu hòa thượng cười cười: “Vậy tiểu tăng sẽ không khách khí.”
Thanh Diễn vẫy vẫy tay với tiểu hòa thượng: “Cứ tới đi, để ta xem ngươi được mấy cân lượng.”
Vô Ưu thấy hai người chuẩn bị sẵn sàng, giơ cao Ngọc địch trong tay quá đầu.
“Chuẩn bị, chuẩn bị!”
Thanh Diễn và tiểu hòa thượng trong nháy mắt như lâm đại địch.
Xung quanh đám người cũng nín thở trong khoảnh khắc này, ngừng bàn tán, im thin thít.
Ngọc địch trong tay Vô Ưu cũng vào đúng thời khắc rơi xuống.
“Bắt đầu!”
Cũng chính trong nháy mắt đó, hai người động.
Hai tay tiểu hòa thượng đồng loạt ra chiêu, năm ngón tay thành trảo, đúng là dùng phật môn công pháp Long trảo thủ, trong nháy mắt, đã xé hai miếng lưng trâu trên lưng.
Tả hữu vung đầu, điên cuồng gặm cắn.
Mắt lộ hung quang, mang bộ dáng không chết không thôi.
Ngược lại Thanh Diễn, lại là bình tĩnh khác thường, chỉ thấy hắn không chút hoang mang rút con dao phay bên hông ra.
Một đao chém xuống.
Một cái chân trâu lìa khỏi thân trâu, Thanh Diễn cắm dao phay lên bàn, một tay giơ chiếc đùi trâu lớn lên.
Hung hăng cắn một miếng, lập tức miệng đầy dầu mỡ.
Cuộc thi vừa bắt đầu.
Hai người đã thể hiện sức thống trị cực mạnh đối với việc ăn thịt.
Miệng không ngừng từ lúc bắt đầu, yết hầu cũng chưa từng im ắng.
Cảnh tượng này khiến những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt đặc sắc.
Bọn họ chỉ muốn hỏi một vấn đề.
Miệng không thấy chua à?
Trận đấu tiếp tục, hai người ăn rất nhanh, nhưng mà trâu rất lớn, chuyện này đã định sẽ là một cuộc giằng co lâu dài.
Phía sau.
Hai nhóm nhân mã ủng hộ bắt đầu nhỏ giọng reo hò, cổ vũ cho người mình ủng hộ.
“Ủng hộ...ủng hộ...”
“Lão nhị, gặm nó, gặm đến chết.”
“Lão nhị thúc, ta xem trọng ngươi nha...”
“Thập Giới đại sư, thêm chút sức đi.”
“Đại sư, nhanh lên, đại sư...”
Hai người ăn vui vẻ vô cùng, nhưng mà phía sau tiếng kêu lại thưa thớt, dù sao thì đây là cả một con trâu cơ mà.
Bọn họ cảm thấy.
Chắc không ai ăn hết đâu, nhất là mấy cô gái, nhìn bộ dáng ăn điên cuồng kia, đáy mắt đều hiện lên tia sáng khác thường.
Chỉ cảm thấy.
Quá nhiều dầu mỡ, thật đáng sợ.
Nhìn lại tiên sinh uống rượu.
So với hai tên ăn thịt điên cuồng này, bọn họ vẫn thấy thích tiên sinh nho nhã hơn.
Trừ Thư Tiểu Nho, nàng thấy, chỉ cần là nam tử nỗ lực, đều rất anh tuấn, tiên sinh đẹp trai, Thanh Diễn cũng đẹp trai.
Về phần tiểu hòa thượng.
Quá không đứng đắn, cho nên nàng không thích.
Bất quá.
Nhìn trước mắt, Thanh Diễn đang chiếm ưu thế, có lẽ đây là cái gọi là lợi thế sân nhà.
Chu Trường Thọ không biết lúc nào, lại nhảy ra gây sự, lần này còn kéo Lão Vương theo, vẫn chứng nào tật ấy, mở một ván cược.
Kéo dài giọng hô: “Tới tới tới, mở kèo, mở kèo.”
“Bên trái tiểu hòa thượng, bên phải sông Thanh Diễn, một ăn hai, một ăn hai.”
“Mua nhanh kẻo hết, mua nhanh kẻo hết.”
Không khí đến, rượu cũng ngấm, các thiên kiêu cũng nghiêm túc, móc tiền tích cóp ra, bắt đầu đánh cược.
Mắt Xanh nói: “Cái này có ý đấy, ta cược sông Thanh Diễn thắng, ai bảo tên hắn giống tên ta chứ, duyên phận à, bỏ một triệu linh thạch.”
Bạch Minh lúc này khiêu khích: “Tốt, ngươi cược sông Thanh Diễn, ta liền cược tiểu hòa thượng, 1,5 triệu...”
Mắt Xanh lúc này không vui, lại nói thêm: “Cãi nhau với ta đúng không, ta thêm một triệu nữa...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận