Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 772: đừng sợ, ta tại

Chương 772: Đừng sợ, ta ở đây
Bằng Quân Mạc nói chuyện phong hầu, một tướng công thành vạn xương khô. Mây đen trên trời vẫn như cũ, như muốn trút mưa, trong núi gió mạnh gào thét, làm lá khô rụng đầy núi.
Thành quách tường đổ vách nát, khói lửa tràn ngập, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi. Một trận chiến vừa kết thúc, một trận chiến khác lại nổi lên.
Từ xa truyền đến tiếng kèn làm rung động lòng người, ngước mắt nhìn, đập vào mắt là một mảng đen nghịt. Bên tai là tiếng gió, cùng với tiếng gầm rú của muôn thú vang vọng. Nhưng trong thành, từ lâu đã không còn nghe thấy tiếng trống.
Đại quân thú tộc như một đám mây đen, từ đầu bên kia của hoang nguyên ập xuống, sát ý ngập trời, làm quạ đen kinh hãi vỗ cánh, trốn xa lên trời cao. Trong không khí, ngửi thấy toàn mùi vị hủy diệt.
Giang Độ nhìn thoáng qua đầu tường cao, cờ chiến rũ xuống, theo gió lộn xộn, chậm rãi đảo qua bốn phía, đầy rẫy xác chết và những mảnh vỡ, không một ai sống sót.
Nàng biết.
Nàng đã mất hết binh lính có thể dùng.
Ngóng nhìn phương xa, thú triều đen nghịt một mảng, như triều dâng, nghiền nát hết thảy.
Thanh trường kiếm đẫm máu trong tay Giang Độ tuột khỏi tay, rơi xuống đất, văng lên vài giọt máu tươi, sợi dây cung trong lòng thiếu niên tướng quân, dường như lúc này đã đứt gãy.
Toàn thân vào khoảnh khắc kiếm rơi, từ từ xụi lơ xuống, nàng quỳ xuống trước biển máu trong núi, cúi đầu, im lặng khóc nấc.
“Phụ thân!”
“Lần này, Độ sợ là thật không giữ được......”
Nàng đã cố gắng hết sức, thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Giang Độ rất mệt mỏi, thản nhiên chấp nhận thất bại, cũng chấp nhận cái chết sắp đến, dù không cam tâm, nhưng nàng đã thật sự cố hết sức rồi.
Nói cho cùng.
Nàng chỉ là một cô nương 19 tuổi, những gì nàng phải gánh chịu, đã quá nhiều.
Cũng may, sắp cuối thu, cũng không tính là muộn.
Ngay khi Giang Độ đang tĩnh lặng chờ đợi cái chết ập đến, chờ đợi gót sắt của thú tộc xé nát mình.
Thế giới yên tĩnh của nàng vang lên một vài tiếng bước chân rất nhỏ, đang đến gần nàng, từ phía sau mà đến.
Giang Độ hốt hoảng.
Chỉ cảm thấy bên cạnh nổi lên một cơn gió, lay động mái tóc lòa xòa trên trán nàng, có chút ngứa. Trong gió có mùi vị quen thuộc.
Giang Độ giật mình, trong đôi mắt đã chết lặng lóe lên một chút ánh sáng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc dài theo đó trượt xuống, chầm chậm nhìn về phía bên cạnh, thấy một bóng người.
Con ngươi co rút, không thể tin ngước nhìn......
Gương mặt không chút huyết sắc kia, thân hình gầy gò kia, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Dường như đã mấy đời, như một giấc mơ vậy. Khiến nàng nhất thời không phân rõ, đây là mơ hay là thực.
Nàng gặp được người thiếu niên ngày đêm mong nhớ.
Thiếu niên đang đứng ngay bên cạnh nàng, chỉ cách một gang tay.
Giang Độ nuốt một ngụm máu, yết hầu nhấp nhô, giọng gần như run rẩy.
“Tiểu...thuyền ~”
Chỉ thấy thiếu niên từ từ ngồi xuống, nhặt lên thanh kiếm mà Giang Độ đã đánh rơi.
Nhếch mày nhìn cô nương, cong khóe môi, mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Trong ngày thu đầy khói lửa này, nụ cười như một cơn gió xuân, không rõ vì sao thổi vào tâm can Giang Độ.
Rồi hoa trên núi bừng nở rực rỡ. Thiếu niên dịu dàng như nước, quá đỗi ôn nhu, trong khoảnh khắc đối mặt, Giang Độ chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên im lặng.
Tất cả rối bời, kinh hoàng, không cam lòng, sợ hãi trong chớp mắt biến mất không tăm tích. Tâm Giang Độ từ từ tĩnh lại.
Thư sinh thiếu niên khẽ nói: “Đừng sợ, ta ở đây!”
Bốn chữ ngắn ngủi, Giang Độ cứ vậy đứng nguyên tại chỗ, hết thảy, hết thảy đều trở nên không còn ý nghĩa, nói không nên lời, sự an tâm cũng khó tả.
Chưa kịp để nàng đáp lại.
Thiếu niên đứng lên, dẫn theo thanh kiếm đẫm máu kia, một mình đi về phía thú triều mờ mịt.
Gió thu hiu hắt, thổi bay vạt áo của thiếu niên binh lính, lưỡi kiếm khát máu trong tay hắn lạnh lẽo từng đợt.
Thư sinh thiếu niên, cứ như vậy một người một kiếm, nghịch hướng đi về phía chiến trường. Một mình đối mặt với thú triều đen nghịt.
Giang Độ ngẩng đầu, ngây người nhìn bóng lưng ấy, từng bước một hướng về phía trước mà đi, rõ ràng đang dần dần đi đến, xác nhận dần dần thu nhỏ lại. Thế nhưng không hiểu sao, bóng lưng này trong mắt nàng lại dần dần trở nên vĩ đại, càng lúc càng lớn, cho đến khi một khắc, ngang bằng với trời đất.
Thiếu niên quay lưng về phía nàng, dường như thật sự có thể một người, ngăn cản cả trăm vạn hùng binh vậy.
Hình ảnh trước mắt liên tục kích thích đại não Giang Độ.
Quen thuộc.
Càng ngày càng quen thuộc, như thể đã từng gặp ở ngàn năm trước.
Ý thức của Giang Độ đau nhói, trước mắt giống như lại xuất hiện ảo ảnh.
Giấc mơ kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng.
Giờ phút này.
Bóng lưng của tên lính nhỏ nhoi cùng giấc mơ của nàng thế mà đang dần trùng khớp, hoảng hốt. Mà Giang Độ cũng cuối cùng thấy rõ.
Nàng nhìn thấy dưới gốc cây kia, thiếu niên áo trắng ngẩng mặt lên. Nàng nhìn thấy ngoài tòa thành kia, thiếu niên cưỡi ngựa quay đầu lại. Nàng cũng nghe thấy rõ ràng bài hát đang vang bên tai…
Giờ khắc này.
Giang Độ thấy rõ thiếu niên trong bức tranh ấy.
Hắn mặc áo trắng, búi tóc cao, tay cầm một cuốn sách, thương xót thiên hạ. Vô số ký ức, bắt đầu như thủy triều ập đến, những mảnh ký ức đã mất đi, như thước phim chiếu chậm tốc độ cao lướt qua.
Hạ Thiền. Cây dâu. Lang áo trắng. Gió xuân. Tiểu đình. Đêm mờ mịt.
——————
“Tiên sinh, mời xem ~”
“Một con ve?”
“Không, đây là cả một mùa hè.”
——————
“Điện hạ, nhìn kỹ, ta chỉ biểu diễn một lần.”
“Ừm, ừm!”
——————
“Không ngờ, điện hạ lại có quyết tâm lớn như vậy, mười phủ chín không, đủ tàn ác?”
“Hắc hắc, đó là tiên sinh dạy tốt, ta chiếu theo mà học.”
——————
“Xin hỏi bệ hạ, hôm nay tìm ta giải ưu là Thương Nguyệt Tâm Ngâm, hay là Thương Nguyệt Quân Hành?”
“Hôm nay xin mời tiên sinh giải ưu là Thương Nguyệt.... Quân Hành.”
——————
“Nhớ kỹ lời bệ hạ nói, muốn một đứa bé, về sau, những đứa trẻ ở Vong Ưu Phường, đều là con của bệ hạ——”
“Đặt tên cho chúng mang họ Thương tháng đi.”
——————
“Tiên sinh ngày nào muốn đi, nhất định phải nói với ta, tuyệt đối không được đi mà không từ biệt.”
“Tốt! Ta nhớ kỹ.”
————————
“Ta thấy chúng sinh đều là cỏ cây, chỉ thấy ngươi là núi xanh ~”
“Tiên sinh, kiếp sau nếu còn duyên, thà phụ thương sinh chứ không phụ nàng.”
“Tốt, đến lúc đó, ta sẽ tìm ngươi.”
“Ừ, đến lúc đó, chúng ta tiên sinh —— không chỉ một kiếp…”
————————
“Cô nương nhỏ, con phải suy nghĩ kỹ. Nhảy xuống Vong Xuyên Hà này, trong vòng ngàn năm, con sẽ phải chịu cảnh như ở địa ngục, muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“.............”
Thế giới vạn vật đều tĩnh lặng, thế giới trước mắt của Giang Độ từ rõ ràng lại dần trở nên mơ hồ. Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nóng hổi và nhiệt liệt, lướt qua khóe mắt thấm vào vết máu rồi rơi xuống.
Tí tách ~ cộp cộp ~
Năm đó núi, năm đó thành, năm đó Giang Nam, còn có năm đó tiên sinh.
Mười hai năm quen biết. Năm mươi năm tương tư. Một ngàn năm chờ đợi dưới Vong Xuyên Hà.
Kiếp này gặp lại, Giang Độ nhớ lại hết thảy, hết thảy ở kiếp trước. Giờ phút này, nỗi nhớ nếu có âm thanh, chắc chắn sẽ đinh tai nhức óc.
Nàng đã không thất hứa. Tiên sinh cũng vậy.
Nhìn bóng lưng ấy, buồn vui lẫn lộn, Giang Độ khóc. Khóc đến hai mắt đẫm lệ mờ mịt, nàng cắn chặt môi, nắm chặt nắm đấm.
Lắc đầu, nhìn thiếu niên lính đang vung trường kiếm, một thân một mình, bị bao phủ trong thú triều mênh mông.
Bóng lưng, mộng cảnh, hồi ức, ba thân hình triệt để hợp nhất.
Giang Độ thấy rõ. Nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng nức nở.
“Tiên...sinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận