Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 233: cao lầu xem bầy đồng

Chương 233: Trên lầu cao nhìn bầy trẻ
Hứa Khinh Chu khép quạt lại, thần niệm khẽ động, đạp chân xuống, đón gió mà đi, Thương Nguyệt Tâm Ngâm bên cạnh cũng nổi lên một cơn gió.
Gió rất nhẹ, lại kéo theo thân thể nặng gần trăm cân của nàng lăng không bay lên.
Sát bên cạnh Hứa Khinh Chu, hướng về tòa lầu cao nhất ở nơi đây mà đi.
Vô Ưu, Tiểu Bạch, Thành Diễn mấy người ngơ ngác, nhìn theo hai người dần dần bay lên cao, vẻ mặt ai nấy đều đặc sắc.
"Bọn họ đi đâu vậy?"
"Không biết."
"Tỷ tỷ, chúng ta đi tìm bọn nhỏ chơi đi."
"Được, đi thôi!"
Thành Diễn gãi đầu, một lát nhìn Vô Ưu Tiểu Bạch đi bên kia, một lát nhìn Hứa Khinh Chu cùng Thương Nguyệt Tâm Ngâm đi bên kia, thần sắc rối rắm.
Ngay lúc này, một làn khói bếp hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Thiếu niên trong nháy mắt thoải mái.
"Đều không ai rủ ta chơi, ta đi ăn cơm khô đây."
Nghi thức kết thúc, tiếng chiêng trống vang lên, theo bài vị do chính thánh thượng viết được treo lên thật cao, biểu thị phường Vong Ưu chính thức khai trương.
Mọi người ồ ạt tràn vào phường Vong Ưu, náo nhiệt một hồi.
Trẻ con ồn ào, trên đường lớn ngõ nhỏ, hối hả ngược xuôi, lúc nghe tiếng ồn ào, lúc gặp cảnh đuổi bắt.
Trong phường Vong Ưu có một tòa lầu cao, trong đám kiến trúc như hạc giữa bầy gà.
Hứa Khinh Chu và Thương Nguyệt Tâm Ngâm, giờ phút này đang đứng ở trên đó.
Đứng ở nơi này nhìn xuống, toàn bộ phường Vong Ưu thu hết vào tầm mắt, một khung cảnh không giống bất kỳ thành trì nào tràn vào mắt hai người.
Phường Vong Ưu khác với các phường khác của kinh thành, hoặc có thể nói, nó không giống bất kỳ thành thị nào trong thiên hạ.
Trong toàn phường, đường phố giao nhau ngang dọc, nhưng lại hiếm thấy đủ loại cửa hàng, nhìn kỹ thì chỉ thấy một vài quán quà vặt.
Phần lớn bán bánh bao, bánh nướng các loại bánh bột.
Cái gọi là quán trà cũng vậy, tửu lâu cũng thế, hoặc là hiệu cầm đồ, cửa hàng tơ lụa, đi khắp toàn bộ phường Vong Ưu cũng không tìm thấy một cái nào.
Ở đây trẻ con ăn cơm đều do triều đình lo, tất cả mọi thứ đều do Hộ bộ chi tiêu, ngay cả những cửa hàng bánh bao rải rác này cũng do tam đại gia tộc kinh doanh, mà còn là kinh doanh thua lỗ.
Nửa dạng kinh doanh từ thiện.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm từ góc độ này, nhìn tòa thành do tiên sinh dựng nên cho mình, nội tâm xúc động càng lớn, đặc biệt là những đứa trẻ đầy đường đập vào mắt.
Bên tai là tiếng cười nói vui vẻ, càng làm trong lòng nàng sinh ra một loại cảm xúc khác.
Nàng không kìm được mà nheo mắt, cảm khái nói: "Thật nhiều trẻ con."
"Ngươi xem đứa nhỏ kia, ngã sấp xuống cũng không khóc nhè kìa —"
Hứa Khinh Chu cũng nheo mắt, không quên phe phẩy quạt, như một công tử văn nhã, chậm rãi nói:
"Ta đã yêu cầu Hộ bộ cấp phát, Công bộ nghiệm thu, đang làm gấp y phục cho bọn chúng, ân, đến mùa thu, thánh thượng lại đến đây xem, sẽ còn thêm phần tráng lệ."
Thương Nguyệt Tâm Ngâm nghiêng đầu nhìn tiên sinh, cười nói: "Tiên sinh định cho bọn chúng mặc quần áo giống nhau sao?"
"Ừm."
Mặt Thương Nguyệt Tâm Ngâm tràn đầy chờ mong, nàng rất khó tưởng tượng, khi mấy trăm ngàn đứa trẻ mặc đồng phục đứng chung một chỗ thì sẽ rung động đến mức nào.
"Màu gì vậy?"
Hứa Khinh Chu phất tay qua túi trữ vật, một bộ y phục theo khuôn mẫu xuất hiện trong tay, đưa tới trước mặt Thương Nguyệt Tâm Ngâm.
Thấy màu đỏ, mắt Thương Nguyệt Tâm Ngâm lóe lên một vòng sáng ngời.
"Màu đỏ, ta thích màu đỏ nhất."
Nàng yêu thích màu đỏ, màu sắc tươi đẹp nhất thế gian, màu sắc rực rỡ nhất.
Vội vàng nhận lấy, vuốt ve.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm thấy một bộ đồng phục phổ biến mà hiện nay có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Trên ngực "đồng phục" màu đỏ còn có hai chữ ép ra bằng một vật đặc biệt [ thương nguyệt ].
Cho dù là màu sắc hay kiểu dáng đều khiến mắt Thương Nguyệt Tâm Ngâm sáng lên, đặc biệt là hai chữ thương nguyệt trước ngực, càng làm nàng chú ý hơn cả.
Yêu thích trong mắt nàng, có một định nghĩa rõ ràng.
"Tiên sinh quả nhiên là bậc đại tài, lại có thể thiết kế ra bộ y phục kiểu dáng như vậy, nhìn như đơn giản, thực chất đường nét rõ ràng, mặc vào nhất định rất có tinh thần, đặc biệt là hai chữ thương nguyệt này, ta rất thích, hi hi."
Nàng nói thật lòng, bất quá cũng có chút lo lắng, chưa kịp để Hứa Khinh Chu trả lời, nàng đã chất vấn một câu:
"Nhưng bộ y phục này, tốn kém lắm phải không, tiền trong quốc khố có đủ không?"
Nàng lo lắng cũng có lý, ở Hạo Nhiên Phàm Châu, đừng nhìn người tu hành bay lượn trên trời, kì thực trình độ công nghiệp vô cùng lạc hậu, mà những loại vải có màu đậm như vậy, độ khó chế tạo và chi phí đều cao hơn vải gai thông thường rất nhiều.
Dân thường có khi cũng chưa chắc đã được mặc.
Hứa Khinh Chu tự nhiên đoán được lo lắng của Thương Nguyệt Tâm Ngâm, chỉ là Thương Nguyệt Tâm Ngâm không biết rằng, việc nhuộm vải hiện tại, thậm chí việc sản xuất vải vóc đã không còn như xưa.
Hứa Khinh Chu đã sớm đưa kỹ thuật và bản vẽ tiên tiến nhất cho Công bộ.
Công bộ cũng đã giải quyết xong vấn đề nan giải này.
Phải biết rằng, khi bắt đầu cải cách, Công bộ đã triệu tập các công tượng trong thiên hạ về kinh đô.
Hai năm nay bọn họ cũng không hề nhàn rỗi.
"Bệ hạ không cần lo, cái này không đắt đâu."
"Thật sao? Nghĩ đến là tiên sinh lại làm ra mấy thứ kỳ lạ rồi phải không, hi hi."
Hứa Khinh Chu không hề phản bác, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ý tứ khỏi cần nói cũng rõ.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm cầm bộ quần áo nâng lên trước ngực, nghiêng đầu cười hỏi: "Nói mới nhớ, món quà mà tiên sinh nói muốn tặng ta không phải là cái này chứ?"
"Đương nhiên không phải." Hứa Khinh Chu lắc đầu phủ nhận.
Ngừng lại, lại không hiểu nói một câu.
"Ta nhớ thánh thượng từng nói với ta, thánh thượng muốn một đứa bé."
Thương Nguyệt Tâm Ngâm sững sờ, trong đầu mông lung, thầm nghĩ tại sao tiên sinh lại nói điều này, chẳng lẽ tiên sinh muốn tặng mình một đứa bé—
Trong đầu nàng bắt đầu tưởng tượng, từng màn hiện lên trong thức hải.
Nam nhi trên mặt, chỉ một thoáng đã đỏ bừng đến mang tai, không hiểu vì sao, cứ cảm giác tai nóng ran, có chút khô nóng.
Ngượng ngùng không chịu nổi, nhưng lại không hiểu vì sao có chút mong chờ và vui vẻ, tâm tư rối bời.
Cuối cùng vẫn cúi đầu, cắn môi đỏ, ôn nhu nhỏ giọng nói:
"Tiên sinh sao tự dưng lại nói chuyện này."
Giọng nói tê dại lọt vào tai, Hứa Khinh Chu cũng ngây ra, dư quang liếc qua Thương Nguyệt Tâm Ngâm, thấy nàng có vẻ thẹn thùng, trong lòng của hắn hẫng một nhịp.
Hỏng rồi, lần này hiểu lầm to rồi.
Vốn dĩ mình chỉ định nói muốn tặng nàng một vật, giờ lại nhắc đến con trẻ, cũng không trách Thương Nguyệt Tâm Ngâm suy nghĩ nhiều, đổi lại là mình thì có lẽ cũng sẽ nghĩ vậy.
Hắn vội vàng hắng giọng một cái, quay mặt đi, nói vào chuyện chính.
Chỉ vào phường Vong Ưu bên dưới, chỉ vào lũ trẻ, nhỏ nhẹ nói:
"Bệ hạ xem, toàn bộ phường Vong Ưu, hiện tại có hơn 56 vạn trẻ con, tất cả đều là trẻ không cha không mẹ."
"Ta nói với bọn chúng, nơi này sau này sẽ là nhà của bọn chúng."
"Ta không chỉ muốn cho bọn chúng một mái nhà, ta còn muốn dạy bọn chúng học chữ, bồi dưỡng chúng thành tài."
"Ta nói với bọn chúng."
"Các con tuy không có nhà, nhưng đã sinh ra ở Thương Nguyệt, đất nước này là nhà của các con."
"Ta còn nói với bọn chúng."
"Các con tuy không có cha, nhưng đã hưởng lộc vua, vua là cha của các con."
"Ta sẽ dạy cho bọn chúng, yêu nước, trung quân..."
Ánh mắt chậm rãi thu lại, rơi vào người Thương Nguyệt Tâm Ngâm, Hứa Khinh Chu nói:
"Thánh thượng từng nói, người muốn để hoa đua nở, nở rộ dưới ánh mặt trời, tùy ý bung nở trong mưa gió."
"Bọn chúng chính là những bông hoa tươi, khi bọn chúng mặc bộ quần áo này vào, bọn chúng sẽ là những bông hoa tươi đã nở rộ, và là những bông hoa tươi đẹp nhất."
"Thánh thượng không phải muốn một đứa con sao, bọn chúng chính là những đứa con mà Hứa Mỗ dâng cho thánh thượng."
"Hiện tại, hoặc tương lai, ta tin rằng chúng sẽ mãi mãi bảo vệ quốc gia này, bảo vệ thánh thượng, cho dù là Hứa Mỗ rời đi, chúng cũng vẫn sẽ ở đây, con của chúng, cháu trai, đời đời kiếp kiếp, vô tận..."
"Quốc thái dân an, là điều thánh thượng mong muốn, cũng là điều chúng mong muốn."
"Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, chúng sẽ tiếp nối giấc mộng đại quốc đó, mang theo thương nguyệt tiếp tục tiến bước."
"Tương lai của Thương Nguyệt, từ đây sinh sôi không ngừng!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận