Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 397: Huyễn Mộng Sơn cửa

Chương 397: Cổng Huyễn Mộng Sơn
Huyễn Mộng Sơn.
Không giống với Lạc Tiên Kiếm Viện. Tuy cũng sừng sững giữa núi sông, kề bên bờ sông, nhưng nơi này kiến trúc thành đàn giữa các ngọn núi. Trăm đỉnh núi đều có gác chuông. Khi đến giữa trưa, xác nhận giờ, hoặc có việc khác, nghe trăm tiếng chuông cùng vang lên, âm thanh quanh quẩn giữa trời đất. Âm thanh trầm bổng, làm lay động tâm hồn người.
Giữa trăm ngọn núi, chim muông nhiều vô kể, tiên hạc lượn lờ. Điều quan trọng nhất là, sườn đông của Huyễn Mộng Sơn có một vùng đất trũng, tuy diện tích chưa đến trăm dặm, lại có một khu kiến trúc rộng lớn. Nơi đó gọi là Huyễn Thành.
Trong Huyễn Thành không phải người tu hành mà là phàm nhân. Nghe nói, từ rất lâu trước đây, khi Huyễn Mộng Sơn mới bắt đầu xây dựng tông môn, phàm là đệ tử Huyễn Mộng Sơn, đều có thể mang theo người nhà (cha mẹ, anh chị em, con cái) cùng vào tông. Tông môn sẽ chịu trách nhiệm cung cấp nuôi dưỡng, giải quyết nỗi lo cho đệ tử, để họ có thể an tâm tu luyện, không vướng bận phàm tục.
Những thân thuộc này được an trí bên ngoài núi, trong Huyễn Thành. Ban đầu, nơi đây chỉ là một trấn nhỏ, về sau, theo Huyễn Mộng Sơn ngày càng phát triển, số lượng đệ tử càng lúc càng nhiều, người ở Huyễn Thành cũng ngày một đông. Dần dà nơi đây đã phát triển thành một tòa thành.
Những người phàm không có khả năng tu hành, cũng được Huyễn Mộng Sơn che chở, sinh sôi nảy nở. Tuy không thể trường sinh, nhưng họ vẫn dùng cách riêng để duy trì huyết mạch của mình. Cuối cùng hình thành nên một tòa hùng thành phồn hoa như hiện tại.
Huyễn Thành.
Phụ thuộc vào Huyễn Mộng Sơn mà sinh ra, tự nhiên cũng trở thành nơi tuyển chọn đệ tử chủ yếu của Huyễn Mộng Sơn.
Đừng xem thường sự tồn tại của tòa thành này. Huyễn Thành tồn tại khiến đệ tử Huyễn Mộng Sơn có sự phụ thuộc rất lớn vào tông môn, đồng thời cũng đã đánh thức ý thức tông môn.
Thế nào là ý thức tông môn? Đó chính là bất cứ hành động nào tổn hại đến lợi ích của tông môn đều bị người Huyễn Mộng Sơn tự động xem là sai, là tội. Đồng thời, họ sẽ phẫn nộ vì điều đó. Họ sẽ xông pha, không lùi bước vì tông môn. Đó chính là ý thức tông môn, giống như quốc gia vậy.
Đa phần người tu hành ở Huyễn Mộng Sơn không chỉ tu luyện để trường sinh, mà còn gánh vác một sứ mệnh vô hình. Đó là bảo vệ. Bảo vệ tông môn, bảo vệ tòa thành này, bảo vệ mấy triệu phàm nhân trong thành. Điều này vượt xa so với Lạc Tiên Kiếm Viện, cũng vượt xa các tông môn khác.
Sự thật cũng đã chứng minh, đệ tử Huyễn Mộng Sơn, dù trong thời khắc tông môn khó khăn nhất cũng không lựa chọn rút lui hay rời bỏ. Ngược lại, đa phần sẽ lựa chọn tử chiến, dù biết chắc thất bại. Người tu hành thường có một quan niệm, dù biết không thể làm gì nhưng vẫn an nhiên chấp nhận số mệnh. Đệ tử Huyễn Mộng Sơn cũng không ngoại lệ.
Nhưng, chỉ có ở vấn đề vinh dự của tông môn thì lại khác. Bọn họ vẫn cứ là “tri kỳ không khả vi” (biết là không thể làm mà vẫn làm), quyết không nhượng bộ, dù có phải trả giá bằng cả tính mạng.
Hứa Khinh Chu đang nghĩ, đây chính là lý do Huyễn Mộng Sơn có thể giữ vững vị trí thượng tam tông hay sao. Và cũng vì lẽ này mà Hứa Khinh Chu phủ định việc dùng vũ lực để thu hồi thánh địa.
Một tông môn như vậy, một đối thủ như vậy, thật đáng sợ. Bởi vì dù ngươi có mạnh hơn, bọn họ cũng không vì sợ mà chọn thỏa hiệp, họ sẽ xông lên mà chiến. Mà muốn thắng, muốn hoàn toàn chinh phục tông môn này chỉ có một con đường tắt. Đó là g·i·ế·t sạch bọn họ.
Thế nhưng Huyễn Mộng Sơn không chỉ có đệ tử trên trăm ngọn núi mà còn có mấy triệu phàm nhân ở Huyễn Thành. G·i·ế·t không bao giờ hết, không g·i·ế·t dứt được. Chỉ cần g·i·ế·t không hết, g·i·ế·t không dứt, bọn họ sẽ găm hận vào lòng. Trong vô tận năm tháng về sau, đời đời kiếp kiếp, nhất định sẽ cùng ngươi không c·h·ết không thôi.
Ai có thể nói một đối thủ như vậy là không đáng sợ?
Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng Hứa Khinh Chu thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng vũ lực để trấn áp Huyễn Mộng Sơn. Hắn không phải người như vậy, cũng không có thực lực như vậy. Người đọc sách, nói chuyện phải có lý.
Bạch Mộ Hàn hỏi Hứa Khinh Chu: "Tiên sinh, phía trước chính là Huyễn Mộng Sơn, chúng ta phải làm sao?"
Hứa Khinh Chu nở nụ cười nhạt, nói như một lẽ tất nhiên: "Đương nhiên là đi vào thôi."
Bạch Mộ Hàn nghe vậy, có chút suy tư, trêu chọc một câu: "Không nghĩ tới, ở lại Huyễn Thành một đêm sao?"
Hứa Khinh Chu biết Bạch Mộ Hàn đang trêu mình, lại nghiêm túc đáp: "Không quen, trong thành quá ồn, ta thích yên tĩnh một chút."
Bạch Mộ Hàn nhún vai, không phản bác. Thật sự là rất ồn ào. Nhưng hắn cảm thấy náo nhiệt vẫn tốt hơn một chút. Ít nhất bọn họ có thể nhìn thấy sự phồn hoa của Huyễn Mộng Sơn, không giống Lạc Tiên Kiếm Viện trước đó. Đương nhiên, hiện tại cũng không bằng được.
Hai người ngự kiếm mà đi. Đến gần dãy núi, trước sơn môn, một giọng nói hùng hậu vang lên giữa không trung, không biết từ ngọn núi nào vọng đến, nhưng lại như rót vào tai từ bốn phương tám hướng. Như đang đứng sát bên tai mình vậy:
“Tông môn trọng địa, không được phi hành, xin hãy nhanh chóng rời đi!”
Lông mày Bạch Mộ Hàn hơi giật, trong mắt hiện lên tia cảnh giác, lẩm bẩm: "Người này, là cao thủ."
Hứa Khinh Chu nhún vai, giữ im lặng, không nói gì. Nhưng thân thể lại rất thành thật hạ xuống trước cổng sơn môn. Bạch Mộ Hàn đương nhiên đi theo phía sau. Hai người lần lượt đáp đất, cất trường kiếm.
Huyễn Mộng Sơn, trước sơn môn.
Vẫn là một lối bậc thang đá kéo dài từ chân núi lên đỉnh. Chỉ là so với Lạc Tiên Kiếm Viện, rộng hơn, hoành tráng hơn rất nhiều. Cả về độ rộng lẫn quy mô đều lớn hơn gấp đôi. Còn cái gọi là sơn môn, nằm ở vị trí giữa sườn núi. Cánh cổng này giống như một phường bài, chỉ là lớn hơn, cao hơn chút. Nhìn kỹ thì thấy trên đó không hề có nửa điểm khe hở, tất cả đều tự nhiên như vốn có. Không khó để nhận ra, cánh cổng này được tạc nguyên khối từ một tảng đá lớn thông thiên. Trên đó điêu khắc hình rồng hình hổ, đều sinh động như thật. Nếu không để ý kỹ, còn tưởng là chúng đang sống và cuộn mình trên cột đá. Hai bên còn đặt hai con sư tử đá cao chừng ba trượng, hung thần trừng mắt, uy nghiêm tột độ, khiến người ta nhìn vào không dám nhìn lâu. Lo sợ bất an.
Giờ phút này, Hứa Khinh Chu và Bạch Mộ Hàn đang đứng trước sơn môn, trên khoảng sân như được người dùng kiếm cố ý gọt dũa. Diện tích ước chừng bằng sân bóng đá. Cũng khác với Lạc Tiên Kiếm Viện, trên bậc thang đá xuất hiện nhiều đệ tử áo xanh nhạt lui tới, vô cùng náo nhiệt. Dù là y phục hay tướng mạo của Hứa Khinh Chu và Bạch Mộ Hàn đều không giống ai, vừa đặt chân xuống liền thu hút vô số ánh nhìn. Tất cả mọi người ở trước cổng sơn môn đều dừng lại, không tự chủ được nhìn hai người kỹ lưỡng. Đa phần trong mắt họ là sự nghi hoặc.
Lúc này mấy tu sĩ Huyễn Mộng Sơn phụ trách canh giữ sơn môn cũng bước đến trước mặt hai người, người đi đầu đeo đao. Hỏi: "Các ngươi là ai?"
Hứa Khinh Chu thi một lễ nho sinh, chậm rãi nói: "Tại hạ họ Hứa, tên thuyền nhỏ, đến từ Lạc Tiên Kiếm Viện, cầu kiến tông chủ Huyễn Mộng Sơn, xin đạo hữu thông báo một tiếng."
Người kia không hề có ý muốn đi bẩm báo, ngược lại đánh giá Hứa Khinh Chu, thản nhiên nói: "Ngươi là Hứa Khinh Chu, tiểu tiên sinh của Lạc Tiên Kiếm Viện?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận