Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 617: phản ứng của mọi người

Chương 617: Phản ứng của mọi người
Một góc rừng trúc.
Có một cái bàn, bốn người đang ngồi là Khê Vân, Thái Sơn, Xích Đồng và Quy Huyền.
Trên tay họ cầm những lá bài, trên bàn cũng vương vãi bài, có vẻ như đang đánh bài.
Nhưng lúc này, tất cả đều đang ngước nhìn lên trời.
Kinh ngạc tột độ, họ nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Quy Huyền nói: “Hình như tiên sinh đi rồi.”
Thái Sơn tiếp lời: “Vậy thì chuyện này chắc chắn không nhỏ.”
Xích Đồng thắc mắc: “Kỳ lạ thật, trời đang đẹp, sao lại nổ tung thế kia?”
Khê Vân thì không thấy lạ, nàng lén liếc bài trên tay, thừa lúc mọi người không để ý, tay nhỏ lặng lẽ lấy thêm một lá bài trên bàn.
Nhanh như chớp.
Sau đó mặt không đổi sắc, nàng vung tay nói: “Không sao, Tiểu Chu Thúc đi thì đã sao, có gì mà không giải quyết được, chuyện nhỏ thôi, chúng ta chơi tiếp.....”
Nghe Khê Vân nói vậy.
Ba người cũng mơ hồ thu hồi ánh mắt, tiếp tục ván bài dang dở.
“Ai tới lượt?”
“Đến lượt Khê Vân ra bài phải không?”
Khê Vân tràn đầy tự tin, ném lá bài xuống bàn, hét lớn:
“Tứ quý hai, Ngọa Tào!”
Sau đó, nàng cầm lá bài cuối cùng trong tay khoe khoang trước mặt ba người, đắc ý nói: “Ta vẫn còn một con nữa nè.”
Ba người rùng mình, mặt mày ỉu xìu, hiển nhiên, theo luật chơi, họ không còn bài nào cả.
Vậy nên....lại thua.
Thái Sơn ủ rũ than: “Lớn mạnh vậy sao.”
Xích Đồng thở dài: “Hết bài....”
Quy Huyền thì chau mày, ngẩng lên nhìn cô nương kia: “Không đúng tỷ à?”
“Không đúng chỗ nào?”
Quy Huyền gãi đầu, thành thật nói: “Ta nhớ ta đánh một con hai rồi mà, khi nào lại có năm con hai thế?”
Khê Vân hơi chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh nói: “Nói bậy, ngươi chắc chắn nhớ nhầm.”
Hai người kia cũng phản ứng lại:
“Đúng rồi, ta cũng nhớ là đã đánh rồi mà....chuyện gì xảy ra vậy?”
Nói rồi.
Thái Sơn đưa tay định bới đống bài trên bàn lên, muốn xem lại...
Nhưng Khê Vân đã ném lá bài cuối cùng xuống, đứng dậy cắt ngang mọi người, bực bội nói:
“Chán thật, các ngươi toàn thua, ta không chơi với các ngươi nữa.”
Nói xong, nàng tức giận bỏ đi.
Để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau.
Quy Huyền lẩm bẩm: “Cái này… Sao tự nhiên lại nổi nóng thế?”
Thái Sơn và Xích Đồng nhìn Quy Huyền bằng ánh mắt thương cảm, tặc lưỡi nói:
“Chậc chậc, rùa đen, ngươi xong rồi...”
Quy Huyền ngơ ngác: “Ta thật sự đánh rồi mà…”
“………….”
Một góc khác của rừng trúc.
Vô Ưu, Tiểu Bạch, Lâm Sương Nhi, Trì Duẫn Thư, Phương Thái Sơ và Đồ Không Nhi đang quây quần bên nhau uống trà.
Ăn bánh ngọt.
Vô Ưu lo trà chiều, nói là sư phụ dạy, rất cao cấp.
Đương nhiên, bọn họ cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Phương Thái Sơ và Đồ Không Nhi đứng dậy định đi xem sao.
Nhưng bị Tiểu Bạch gọi lại.
“Các ngươi lại định đi gây chuyện nữa à?”
“Đi xem thử có chuyện gì, tiên sinh đi rồi mà...”
Tiểu Bạch khoát tay: “Đi, quay lại đây, các ngươi đừng có gây thêm rắc rối cho tiên sinh.”
Hai người ngơ ngác, nhìn bốn người đang điềm nhiên uống trà, ăn bánh ngọt, có chút không biết phải làm sao.
Đồ Không Nhi hỏi: “Các ngươi cứ kệ cái vị tiên sinh đó à?”
Bốn người đều có vẻ mặt giống nhau, bình thản trả lời:
“Đó là tiên sinh, cần gì các ngươi phải lo.”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch nói không sai, các ngươi đừng đi gây chuyện nữa.”
Vô Ưu còn cười nhẹ nói: “Hai vị tỷ tỷ, mau ngồi xuống đi, sư phụ không sao đâu.”
Đồ Không Nhi và Phương Thái Sơ nhìn nhau, đành bất lực chấp nhận.
“Được thôi.”
Lần nữa ngồi xuống, đám cô nương lại tiếp tục tám chuyện:
“Nghe nè, ta kể cho các ngươi nghe, người này ai với ai thân hơn đó.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, nghe nói còn ngủ chung nữa kìa.”
“......”
Nhìn bốn người ung dung tự tại, vừa nói vừa cười, Phương Thái Sơ và Đồ Không Nhi chẳng biết nói gì cho phải.
Chỉ có thể nói, mấy người này đúng là có thần kinh thép.
Thật ra.
Cũng không thể trách bọn họ được, ai gặp cảnh tượng nổ tung đó đều sẽ có chút hoảng hốt.
Nhưng bốn người này lại khác, bao gồm cả Thành Diễn, Khê Vân và Vương Trọng Minh cũng vậy.
Họ đã ở bên Hứa Khinh Chu đủ lâu, cái gì cũng thấy qua rồi.
Nên một vụ nổ như vừa rồi.
Vừa nhìn là biết ngay do tiên sinh tạo ra, đương nhiên không có gì đáng ngạc nhiên.
Cũng giống như lúc này.
Một nơi khác, trong khu vực nghỉ ngơi, cũng có một đám người tụ tập.
Nhìn kỹ.
Đều là những đại lão.
Như Bạch Mộ Hàn, Kiếm Lâm Thiên, Chu Trường Thọ, Vương Trọng Dương, những người nòng cốt của Vong Ưu quân.
Còn có những người mới gia nhập như Thanh nhi, Bạch Minh, Mắt xanh và Lông vàng, cùng vị hòa thượng thích ăn thịt kia...
Trong bọn họ, một số người cũng đang ngước nhìn về nơi xa kia, ánh mắt hoảng hốt không yên…
Có người đề nghị.
Có muốn đi xem thử không, nhưng lại bị mấy người Vong Ưu quân qua loa cho qua.
Kiếm Lâm Thiên nói: “Lạ gì, ta thấy cảnh nổ còn ghê hơn thế này nhiều rồi, một hồ cá, bay lên hết cả.”
Chu Trường Thọ vội vàng chen vào: “Cái đó tính là gì, các ngươi có thấy người chạy bị nổ theo chưa, trốn cũng không thoát, oanh một tiếng, chậc chậc, cái cảm giác đó.”
Vương Trọng Dương toe toét miệng, khinh bỉ liếc hai người một cái, đắc ý nói:
“Á à… Mấy cái đó của các ngươi tính là gì, ta nghe tiên sinh và tiên cô mẫu nói, tiên sinh còn có thứ lợi hại hơn, chỉ cần một viên, có thể chôn sống hết chúng ta…”
Càng nói càng hăng, nghe cứ như thật.
Làm mọi người một phen thổn thức, dù sao một quả có thể nổ tan tành hết cả nơi này, đúng là hơi khoa trương.
Nơi đây là hai triệu người đó nha.
Cho dù Tiên Nhân xuất kiếm, cũng không thể chặt hai mươi kiếm mới xong chuyện đi.
Vậy nên có những chất vấn, tiếng cười trêu chọc.
“Hả —— Ngươi nổ còn kinh hơn thế, sao ngươi không nói một viên là nổ tan cái hạo nhiên đi?”
“Đúng đó, dù sao cũng là khoác lác thôi.”
“Nói như vậy, không sợ bị vỡ eo hả…”
Vương Trọng Minh không chịu nổi nữa, lập tức đứng dậy, chuẩn bị giải thích: “Ta.....”
Nhưng bị bên cạnh Thúy Nhi kéo ngồi xuống, nghiêm túc nói:
“Lão Vương, tiên sinh lợi hại thì chúng ta biết rồi, nhưng mà vừa rồi ngươi nói, thật sự hơi quá.”
Lão Vương định mở miệng: “Ta……”
Kiếm Lâm Thiên cũng nói xen vào: “Đúng là vậy, nhưng cũng dễ hiểu thôi, chắc là một loại tu từ thôi……”
“Đúng đúng đúng!”
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, làm Vương Trọng Minh ngơ ngác cả nửa ngày không nói hết được câu.
Gấp đến độ muốn cà lăm luôn.
Về sau hắn dứt khoát lười giải thích, quay đầu bỏ đi.
“Thôi… thôi, không không không nói với bọn các ngươi nữa, tức chết lão tử.”
Lại khiến mọi người cười vang không ngớt.
Thật sự không trách mọi người không tin, dù sao đạn hạt nhân các loại, uy lực mặc dù không bằng đại thừa một kiếm.
Cũng không giết nổi cái Nguyên Anh, kim đan.
Nhưng mà.
Phạm vi công kích của nó lớn lắm, thật sự rất khó để người ta tin được.
Cũng hợp tình hợp lý thôi.
Mà nghe nói, cũng chỉ có Lão Vương, lại còn là nghe lén được nữa chứ.
Chút chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới toàn cục, mọi người nên ăn thì cứ ăn, nên uống cứ uống, đều rất thong thả.
Đặc biệt là các thiên chi kiêu tử.
Trong khoảng thời gian này đến,
Bọn họ rất tự tin vào việc sẽ có được Tiên Trúc chi diệp.
Cho rằng chỉ cần giữ được hòa bình, rồi từ từ cũng có thể có đủ.
Nên không giống tu sĩ bình thường họ cắm đầu cày cuốc.
Mà học cái vị tiên sinh kia, thỉnh thoảng nhàn rỗi, tận hưởng cuộc sống, chém gió khoác lác, đánh bạc tán gái... Phương châm là một chữ, an nhàn.
Tận hưởng cuộc sống từ từ.
Đó là tiên sinh nói, họ thấy, vẫn ổn, thú vị hơn trước kia nhiều.
Về phần Tiểu Bình An, nhìn đám người hỉ hả nhộn nhịp, thở dài một hơi, “Thật là nhàn hạ quá đi....”
Hắn lại bận tối mắt tối mũi.
Bởi vì Tiểu Bạch học theo tiên sinh, làm ông chủ, việc lớn việc bé đều trút lên đầu hắn.
Nhưng dù bận, hắn vẫn rất vui vẻ.
Vì bản thân, cũng vì mẫu thân.
Hắn muốn giúp tiên sinh, không chỉ nói suông, mà còn muốn là người giúp tiên sinh giải quyết khó khăn.
Nhưng mà hắn bình phàm, thiên phú lại thường thường, ở bên ngoài, hắn không giúp được tiên sinh.
Nhưng ở đây lại khác.
Đây là một cơ hội, cũng có thể là cơ hội duy nhất.
Cho nên.
So với việc đánh quái lấy Tiên Trúc chi diệp, hắn càng muốn thay tiên sinh thực hiện nguyện vọng của tiên sinh.
Vì lý tưởng cao cả của tiên sinh, dâng hiến tất cả sức lực.
Chỉ thế thôi.
Quay đầu nói với hai người phụ tá bên cạnh:
“Đừng có nhìn nữa, chúng ta đi đến chỗ Đạo Châu xem thế nào………”
Bạn cần đăng nhập để bình luận