Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 589: nằm thương hòa thượng.

Chương 589: Nằm không cũng trúng đạn hòa thượng.
Phương Thái Sơ nghe như lạc vào sương mù, quay đầu nhìn theo tiểu hòa thượng phía sau lưng, hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi thật sự chọc giận Thư Tiểu Nho?"
Tiểu hòa thượng đang cười trên nỗi đau của người khác khẽ giật mình, mười giới ba trên người lấp lánh màu vàng dưới ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá trúc, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Hỏi lại: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Phương Thái Sơ dùng giọng điệu hiển nhiên nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Ngoài ngươi ra còn ai nữa?"
Tiểu hòa thượng im lặng, khóe môi nhếch lên một vòng đắng chát, chắp tay trước ngực, "A di đà phật, thế gian làm hại ta, không tranh, không biện, không để ý tới...".
Nhẹ nhàng nhéo nhéo lông mày dài, cô nương sờ cằm nhỏ, hồ nghi nói: "Đó là vì cái gì?"
Tiểu hòa thượng từ từ nhắm hai mắt, ra vẻ một bộ cao tăng bàng quan thế sự...
"Đừng giả bộ, nói nhanh đi?" Phương Thái Sơ tức giận nói.
Tiểu hòa thượng chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Phương Thái Sơ, tặc lưỡi, kể lại sự tình.
Thư Tiểu Nho bị nói như thế nào, lại tức giận ra sao... kể hết cho cô nghe.
Phương Thái Sơ nghe xong, ngón tay chạm vào cằm, trầm ngâm nói: "Ra là vậy, vậy thì ta đã trách oan ngươi rồi."
Tiểu hòa thượng khẽ lên tiếng, có chút đắc ý vênh vang nói: "Cho nên, ngươi nên xin lỗi tiểu tăng."
Phương Thái Sơ lại xem thường, nhìn sâu tiểu hòa thượng một chút, vui vẻ nói: "Người xuất gia, lục căn thanh tịnh, ngươi giả vờ không nghe thấy chẳng phải tốt hơn sao?"
Nói xong đắc ý liếc mắt, liền phiêu nhiên đi về phía bờ suối nhỏ.
Để lại tiểu hòa thượng đứng tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Buông bỏ chấp niệm, mới được tự tại.... không sao không sao."
Rồi cũng bước nhỏ theo sau.
Hắn muốn biết, Phương Thái Sơ ở trong trà lâu kia đã xảy ra chuyện gì với thư sinh.
Hắn muốn nghe câu chuyện đó.
Và hắn đoán chắc Phương Thái Sơ ngày kia sẽ kể cho Thư Tiểu Nho nghe.
Hắn sẽ được nghe.
Bờ suối nhỏ.
Gió thoảng qua, rừng trúc xào xạc, Thư Tiểu Nho vẫn ngồi xổm bên bờ, đối diện với một vũng nước trong, phát tiết cảm xúc thiếu nữ.....
Trong nước gợn sóng lăn tăn, thoáng qua rồi lại bình tĩnh, có hình ảnh phản chiếu, tách biệt khỏi bóng tre xung quanh, có chút bắt mắt, cũng có chút xinh đẹp.
Dù cho mặt đang xị ra.
Nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, một thoáng, cái bóng dưới nước không còn là một người, mà là hai người.
Người còn lại, cũng có chút xinh đẹp, lại còn cười nhẹ nhàng.
Thư Tiểu Nho thu hồi cảm xúc, an tĩnh ngồi xổm, không mắng, cũng không giận, nhưng cũng không cười.
"Đã nói là chờ ta, sao lại một mình đi trước?"
Thư Tiểu Nho không trả lời, lặng lẽ như một tiên nữ tĩnh lặng.
"Sao vậy, tiểu sư thúc của nhà Nho chúng ta, cũng biết hờn dỗi với nam nhân thế tục à?"
Thư Tiểu Nho ngước đầu nhìn cô nương bên cạnh, dáng người mảnh khảnh, mặt thanh lệ, còn có khí chất trác tuyệt kia..... Rồi thu tầm mắt, hít sâu, giãn lông mày, từ từ đứng dậy, hai tay đặt trước người, hiền lành nhìn Phương Thái Sơ, nhỏ giọng thì thầm: "Sao có thể thế, ta không giận mà, ha ha...."
Cô nương nhỏ nhắn diễn một màn kịch lớn trở mặt, ngược lại coi như trôi chảy, tuy nhiên ít nhiều cũng hơi giả tạo.
Phương Thái Sơ thở dài một tiếng, lắc đầu cười nói: "Tiểu hòa thượng kể cho ta nghe hết rồi."
Thư Tiểu Nho nghiêng đầu, vẫn mặt giả cười, giọng lại lạnh hơn, "Nói cái gì?"
Phương Thái Sơ như cố ý, cứ nhằm vào chỗ đau của Thư Tiểu Nho mà nói.
"Chính là cái tên che mắt kia nói ngươi ngốc, nói ngươi có bệnh gì đó..."
Thư Tiểu Nho im lặng lắng nghe, các ngón tay bấu chặt vào nhau, răng thì cắn chặt.
Vẻ tươi cười vẫn còn, nhưng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thì đã không giấu được nữa.
Phương Thái Sơ trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, lời nói xoay chuyển, an ủi: "Thôi đi, đừng so đo với gã to xác kia, hắn chỉ là một tên mãng phu thôi, bọn đàn ông tồi trên đời này, chẳng có ai tốt lành gì đâu, không đáng để sinh khí vì bọn họ."
Vừa nhắc đến tên bịt mắt, Thư Tiểu Nho liền tức giận đến nghiến răng, nhưng vẫn giả bộ không quan tâm nói: "Sao có thể thế, sao ta lại so đo với một tên mù được, mà nói ra thì, ngươi lại tin lời hòa thượng kia, hắn cũng là đàn ông, đàn ông thối, thực ra không có chuyện đó...."
Đang nói còn liếc tiểu hòa thượng một cái thật mạnh.
Tiểu hòa thượng chỉ thấy khó hiểu, nghĩ bụng, lẽ nào nói thật cũng là có lỗi sao.
Còn ở một bên trên lầu trà Vong Ưu, một hán tử đang hắt xì hơi một cái, xoa xoa mũi, thầm nghĩ, lẽ nào mình sắp cảm rồi?
Thật ra cũng khó trách Thư Tiểu Nho không muốn thừa nhận, dù sao với nàng mà nói, chuyện này ít nhiều có chút mất mặt, nếu không nàng cũng đã không để bụng rồi.
Nhất là bị "hảo tỷ muội" của mình lôi ra nói càng khiến người ta khó chịu.
Chẳng khác nào xát muối vào vết thương.
Phương Thái Sơ há lại không đoán ra tâm tư của cô nàng, hơn nữa nàng cũng cố ý nói vậy.
Tỷ muội thì là tỷ muội, trêu đùa là trêu đùa thôi.
Liếc nhìn tiểu hòa thượng, vẻ kinh ngạc nói: "Sao thế được, người xuất gia mà cũng nói dối à."
Thư Tiểu Nho cười nhạo: "Chậc chậc, ngươi thấy hắn có phải là hòa thượng nghiêm chỉnh không?"
Phương Thái Sơ rất phối hợp liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng, trịnh trọng lắc đầu, "Không nghiêm chỉnh."
"Đấy, cho nên, lời hắn nói không thể tin."
"Cũng phải, ta suýt chút nữa đã bị hắn lừa rồi, ta còn chưa hỏi, là tự hắn nói với ta, ta thực ra cũng không tin..."
"Ta tin, hắn cứ như vậy đấy, lắm mồm, nói dối, sau này nên tránh xa hắn một chút."
"Được."
Hai người hiểu ý nhau, kẻ xướng người họa đổ tội lên đầu tiểu hòa thượng đang xem náo nhiệt, tay nắm tay, lại trở về làm hảo tỷ muội.
Tiểu hòa thượng nằm không cũng trúng đạn hậm hực hít mũi một cái, chỉ cảm thấy lời sư phụ nói rất đúng, phụ nữ dưới núi là hổ, loại ăn tươi nuốt sống đó.
Mình làm gì sai, nói thật cũng bị trách, hơn nữa, khi nào là tự mình chủ động nói?
Vương pháp đâu, thiên lý đâu?
Ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán nói: "Giữa ban ngày, mở mắt nói dối, thật không sợ bị sét đánh à?"
Quay đầu, nhíu mày một cái, lại tức giận nói: "Hại..... A di đà phật, tiểu tăng vậy mà đã nổi sát tâm, sai rồi sai rồi."
Một bên khác.
Một đôi giai nhân nắm tay nhau, tìm một khoảng đất trống, tựa vào cây trúc lớn ngồi xuống, sau khi đã giải quyết xong chuyện riêng, liền nói vài câu chuyện chính.
Thư Tiểu Nho hỏi Phương Thái Sơ: "Đúng rồi, Tiểu Sơ, thế nào, ngươi đi lâu như vậy, Vong Ưu tiên sinh, không làm gì ngươi đấy chứ?"
Nhắc đến vị tiên sinh kia, mắt Phương Thái Sơ híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười nhẹ nhàng nói: "Không có đâu, Hứa lão bản rất tốt."
Thư Tiểu Nho u mê vô tri: "Hả? Hứa lão bản? Là ai?"
Phương Thái Sơ vội giải thích: "Chính là Hứa Khinh Chu, hắn bảo ta gọi hắn như vậy..."
Thư Tiểu Nho đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Phương Thái Sơ, "Không đúng, Tiểu Sơ, ngươi chắc chắn không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Phương Thái Sơ liếc Thư Tiểu Nho, "Nghĩ cái gì vậy, Hứa lão bản không phải người như vậy, sẽ không làm chuyện đó, người ta là một thư sinh đoan chính, có được không?"
Thư Tiểu Nho tặc lưỡi: "Chậc chậc, không bình thường."
"Lạ ở chỗ nào? Rất tốt mà...."
"Hai ngươi nhất định là có chuyện..."
Phương Thái Sơ vẫn ra sức tranh cãi, ý đồ thuyết phục Thư Tiểu Nho rằng vị tiên sinh kia thực sự rất tốt.
Nói liến thoắng, lời nói thao thao bất tuyệt, lại còn âm lượng lớn dần, có một bộ đã như vậy rồi không ai ngăn được.
"Ai nha, đừng có nói linh tinh, ta nói cho ngươi, người ta thật rất tốt, hắn là nam sinh có phong độ nhất mà ta từng gặp, hơn nữa, hắn có khát vọng và tâm địa rất lớn, ngươi không hiểu người ta, không được phép nói lung tung..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận