Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 581: Đồ Không Nhi [ hai ]

Chương 581: Đồ Không Nhi [ hai ]
Hứa Khinh Chu uống trà, không nói lời nào. Đồ Không Nhi bưng chén trà, như đã hoàn toàn bình thường, nhỏ giọng luyên thuyên: “Đây là vòng tay Hồ Tiên a mẫu để lại cho ta, một món Tiên Khí, ta vẫn luôn mang trên người…”
Nàng kể chuyện xưa, thư sinh cũng nghe hết chuyện xưa. Hứa Khinh Chu vẫn uống trà, tùy ý nói: “Chuyện không tệ, nhưng chẳng liên quan gì đến ta.”
Đồ Không Nhi giật mình, hít sâu, lại tháo chiếc nhẫn không gian từ đầu ngón tay, đặt lên bàn, thu lại cảm xúc không tốt, cười nhẹ nhàng hỏi: “Hiện tại thế nào? Đây là tất cả những gì ta có.”
Hứa Khinh Chu chỉ liếc qua, rồi thu mắt lại, thờ ơ nói: “Đổi lá Tiên Trúc thì không đủ.” Dừng lại, hắn lại bổ sung: “Nếu chỉ cầu bình an thì đủ.”
Nói bóng gió, ta có thể cho ngươi lá Tiên Trúc, ngươi mong muốn, nhưng con bài của ngươi không đủ, những thứ này trước mắt có thể bảo vệ ngươi bình an. Ý là, ta nhìn thấu tâm tư của ngươi. Ngươi không cầu lá Tiên Trúc, chỉ muốn chỗ nương tựa thôi.
Đồ Không Nhi đặt chén xuống, đôi mắt to lúc sáng lúc tối, không ngừng nhìn thiếu niên, suy nghĩ phức tạp. Thư sinh thiếu niên, thoạt nhìn bình thường, vẻ mặt ôn hòa, nói vài ba câu chuyện không đầu không cuối, hai người nói chuyện cứ như gà nói chuyện với vịt.
Thế mà, trong lúc nàng không nhận ra, hắn đã nhìn thấu nàng. Là đoán, hay hắn có thuật đọc tâm, nàng không rõ. Ngắm nhìn đồ trên bàn, nàng cũng động tâm.
Ngẩng đầu lên, hàng lông mày giãn ra, nàng chăm chú hỏi: “Cần thêm bao nhiêu mới có thể đạt được cả hai?”
Hứa Khinh Chu híp mắt: “Ta nói rồi, lòng thành thì linh.”
Cô nương xòe tay, nhấn mạnh lần nữa: “Đây là toàn bộ của ta rồi, không còn gì nữa.”
“Thật không?” Hứa Khinh Chu hỏi.
“Chẳng lẽ không phải?” Đồ Không Nhi hỏi lại.
Hứa Khinh Chu thẳng thắn nói: “Ta vừa nói, dùng thứ quý giá nhất của ngươi để đổi, hiển nhiên là ngươi không có rồi.”
Đồ Không Nhi thoáng hoảng hốt, rụt tay vào ống tay áo, dang hai tay ra giải thích: “Thật không còn gì, nói dối là chó.”
“Không, ngươi vẫn còn…”
“Cái gì?”
Hứa Khinh Chu không nói, chỉ nhìn chằm chằm Đồ Không Nhi đầy ẩn ý, trong mắt là vẻ thú vị.
Đồ Không Nhi thoáng cái liền phản ứng lại, chỉ vào mình: “Ta sao?”
Hứa Khinh Chu vỗ tay cười: “Thông minh.”
Cô nương cụp mi xuống, thầm nghĩ, quả nhiên nam nhân dưới gầm trời này, thèm nhất là thân thể nữ nhân, nhất là của tộc hồ yêu như nàng. Thư sinh ôn tồn trước mắt, cũng không ngoại lệ.
Nhưng, dù nàng thường ngày ăn nói không kiêng dè, hành vi có vẻ không đứng đắn, đó chỉ là lớp ngụy trang thôi, thật sự đi làm những lời rỗng tuếch đó, nàng vẫn có chút sợ. Dù nàng giả bộ mình là dâm phụ, thực chất nàng vẫn là chim non, ít người biết được chuyện này.
Mà bây giờ, bảo nàng dâng hiến thân thể, nhất thời nàng thấy có chút mông lung. Nhưng may là thư sinh trước mặt, dường như không chán ghét. Dù sao nàng không phải là con nít, một số chuyện chưa làm, không có nghĩa là không hiểu. Trong đầu đấu tranh tư tưởng, Đồ Không Nhi liếc nhìn thiếu niên, má ửng hồng, yếu ớt nói: “Thực ra...ta còn chưa từng thử.”
Hứa Khinh Chu có chút mộng, nghiêng đầu nhìn nàng, luôn cảm thấy sai sai chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được.
Đồ Không Nhi hít sâu, ngẩng lên nhìn hắn, cắn môi, giơ một ngón tay ngọc nhỏ dài, nói bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ta có thể ngủ với ngươi.”
“Nhưng mà...chỉ một lần thôi, được không?”
Hứa Khinh Chu nghe vậy, toàn thân run lên, suýt chút nữa phun trà, trố mắt nhìn cô nương, thấy nàng một bộ dáng “Nhậm quân chọn lựa”. Trong lòng thầm kêu không thể tin được.
Thầm nghĩ chẳng lẽ mình biểu đạt có vấn đề sao? Nhưng nếu đã vậy, thì cô nương Yêu tộc này thật là hào phóng. Còn nữa. Cái gì gọi là chưa từng thử, chưa từng thử với ai, hay là chưa từng thử tất cả?
Thấy thư sinh không nói, lại còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Đồ Không Nhi có chút thất vọng, chủ động trao quyền định đoạt cho đối phương, nghiến răng nói: “Vậy...ngươi nói mấy lần?”
Hứa Khinh Chu đặt chén xuống, trấn định lại, ho nhẹ một tiếng.
“Khụ khụ.” Giải thích: “Cô nương hiểu lầm rồi, Hứa mỗ không có ý đó.”
Đồ Không Nhi nghiêng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
“Ừ?” Đến lượt nàng không hiểu, thầm nghĩ lẽ nào lại còn muốn mình hầu hạ à?
Hứa Khinh Chu cảm thấy ánh mắt quái dị của đối phương, biết cô nàng lại đang nghĩ lung tung. Liền vội vàng nói ra hết ý mình: “Ta nói cô nương hồ ly, ta không có ý đó, ta muốn ngươi, nhưng là ta muốn người của ngươi...phi, ta muốn thân thể của ngươi...cũng không đúng, hại...ý ta là, giá trị của ngươi, ta muốn thân phận Thánh Nữ tộc Thanh Khâu của ngươi.”
“Nói đơn giản, ta cho ngươi lá Tiên Trúc, nhưng từ giờ đến khi bí cảnh kết thúc, ngươi và tộc Thanh Khâu phải nghe theo ta, như vậy, ngươi hiểu chưa?”
“Đương nhiên, ta không bắt các ngươi nghe lệnh không công, ta sẽ bảo vệ tộc các ngươi, các ngươi không thiệt.”
Nghe xong, Đồ Không Nhi hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn Hứa Khinh Chu, không nói một lời, mắt cũng không nháy.
“Sao, ta nói chưa đủ rõ sao?”
Đồ Không Nhi vẫn trầm mặc.
Hứa Khinh Chu giật giật khóe miệng, không muốn giải thích, khoát tay nói: “Đi đi, dù sao điều kiện là thế, ngươi cứ nghĩ kỹ đi.”
“Vì sao?” Đồ Không Nhi đột nhiên hỏi.
“Cái gì vì sao?”
“Tại sao phải giúp chúng ta?” Đồ Không Nhi hỏi tiếp.
Hứa Khinh Chu không hiểu, “Nào có nhiều vì sao thế?”
Bởi vì trong mắt Đồ Không Nhi, Hứa Khinh Chu muốn đồ vật, với nàng mà nói, đâu còn là điều kiện, đây quả thực là ban ơn mà. Cho hắn sự che chở, lại không chỉ một mình nàng, mà là cả tộc, như vậy tộc đàn của nàng dù không được lá Tiên Trúc, tính mạng cũng có thể bảo toàn. Mà nhất định sẽ không về tay không. Điều kiện chỉ là nghe lời hắn.
Thế nhưng. Cái bánh lớn như vậy bỗng nhiên rơi trúng mình, nàng vẫn thấy quá đột ngột, chỉ cần nghe theo hắn, có phải đơn giản quá rồi không. Cho nên hoảng hốt, như đang mơ, hay nghe nhầm. Cho nên nàng liên tục xác nhận.
“Lời ngươi nói là thật sao?”
Hứa Khinh Chu cũng thấy có chút không hiểu, sao đến mức này rồi. Hít một hơi, chậm rãi nói: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có muốn làm giao dịch này không.”
Đồ Không Nhi đứng dậy, kích động thở gấp, ngực nhấp nhô, ôm quyền cúi đầu. “Muốn, đương nhiên muốn.”
“Đừng nói tộc ta, toàn bộ Thanh Hoang đều muốn nghe theo ngươi, duy ngươi như sấm sét giáng xuống.”
Khi không đánh lại người khác, biện pháp tốt nhất chính là gia nhập đối phương, đó là đạo lý người đần cũng hiểu. Nhưng nhân và yêu không thể sống chung, chính là hữu tâm vô lực, ai có thể nghĩ vị này chủ động đưa ra. Được sủng mà kinh sợ.
Hứa Khinh Chu nghe được điều mình muốn, cũng cười nhạt một tiếng, như gió xuân thổi qua: “Như vậy, đương nhiên là tốt rồi.”
“Cảm ơn ngươi, không… tạ ơn tiên sinh, Vong Ưu tiên sinh.” Đồ Không Nhi kích động nói.
“Vậy đã nhất trí.”
“Ừ!”
Không giống thư sinh bình tĩnh, Đồ Không Nhi đã hai nghìn tuổi lại vui đến suýt giậm chân. Hứa Khinh Chu thấy vậy, bèn ho nhẹ, nói:
“Khụ khụ, bình tĩnh một chút, ngươi lại đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận