Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 406: ứng đối ra sao.

Chương 406: Ứng phó ra sao. Trì Duẫn Thư đứng dậy, chắp tay vái chào Hứa Khinh Chu: "Tiểu tiên sinh, ta đi trước." Hứa Khinh Chu khẽ gật đầu, cười không nói. Trì Duẫn Thư quay người rời đi, con chó lớn lông vàng vẫn nằm rạp trên đất bèn đứng lên, nhìn Hứa Khinh Chu một cái thật sâu rồi ngoe nguẩy đuôi đi theo Trì Duẫn Thư.
Trì Duẫn Thư không lập tức rời đi, mà đi đến trước mặt đám đệ tử Huyễn Mộng Sơn. Các đệ tử nhao nhao cúi đầu bái kiến. Trì Duẫn Thư chắp tay chào khắp bốn phía, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thản nhiên: “Các vị đồng môn, tiểu tiên sinh là quý khách của Huyễn Mộng Sơn ta, mong rằng các vị nể mặt Trì Duẫn Thư ta, chớ quấy rầy tiên sinh, cũng đừng có bất kính với tiên sinh, xin nhờ các vị.”
Nghe Trì Duẫn Thư nói vậy, các đệ tử phần thì hồ nghi, phần thì không hiểu, nhưng vẫn liên tục đáp lời đồng ý. Trì Duẫn Thư ở Huyễn Mộng Sơn vốn là một nhân vật phong vân, không chỉ thực lực bản thân cường đại mà bối cảnh cũng vô cùng thâm hậu, đệ tử tầm thường tất nhiên phải kính trọng. Lời nàng nói, phần lớn bọn hắn đều phải nghe theo. Sau khi nói xong, Trì Duẫn Thư lại dặn dò mấy câu với đám chấp sự phụ trách thủ vệ sơn môn, muốn bọn họ phải chiêu đãi tiên sinh hết sức chu đáo, tuyệt đối không được lạnh nhạt. Đặc biệt dặn dò, nếu tiên sinh muốn vào núi thì không được ngăn cản. Về phần hậu quả, tự nàng sẽ gánh chịu.
Nói xong, nàng mới rời đi, bay thẳng về phía Tổ Phong. Chỉ để lại một đám người ngơ ngác tại chỗ, ai nấy như người đang mơ ngủ bị người trong mộng làm cho mở mắt, gặp phải cảnh tượng như trong mộng. Lúc nãy Hứa Khinh Chu cùng Trì Duẫn Thư nói chuyện với nhau, bọn hắn đều nghe thấy. Đơn giản là Trì Duẫn Thư, thiên tài thiếu nữ của Huyễn Mộng Sơn bọn họ cầu tiểu tiên sinh Giải Ưu, và tiểu tiên sinh cũng đáp ứng. Về phần giải lo gì, là chuyện gì, bọn họ lại không hiểu. Ai nấy đều không hiểu ra sao, đầu óc mơ hồ. Dù sao hai người nói chuyện, cứ như là đánh đố. Nhưng bọn họ đều hiểu rõ, từ thái độ và ngữ khí của Trì Duẫn Thư thay đổi thì việc này nhất định không phải chuyện nhỏ. Rất có thể liên quan đến lão tổ tông. Bởi vì trong lời nói của hai người Hứa Khinh Chu, có nhắc đến lão tổ tông.
Mà đối với Hứa Khinh Chu, vị tiểu tiên sinh trong truyền thuyết này, bọn họ cũng có một nhận thức khác. Ta cự tuyệt ngươi ở ngoài sơn môn, nhưng lời cầu xin của ta, ngươi lại vui vẻ đáp ứng. Đây là một loại tấm lòng như thế nào? Bọn họ tự hỏi, nếu đổi lại là chính mình, tuyệt đối không làm được. Lấy ơn báo oán. Dùng bốn chữ này hình dung, trong mắt mọi người, rất chuẩn xác. Ít nhất là lúc này, khi bọn họ nhìn Hứa Khinh Chu, ánh mắt phần lớn đã thay đổi. Không còn là sự tò mò xem xét và oán hận ban đầu, mà là xen lẫn chút kính nể và tôn trọng. Đây là một tiên sinh, cũng là một quân tử. Mà quân tử thì thiên hạ đều kính trọng.
Sau khi Trì Duẫn Thư đi, đám người dần dần giải tán, trước sơn môn cũng chậm rãi khôi phục sự yên tĩnh như ngày xưa. Đương nhiên, đệ tử qua lại so với trước kia thì đông hơn rất nhiều. Những cuộc nghị luận liên quan đến Hứa Khinh Chu vẫn tiếp diễn. Có điều, không còn trắng trợn như trước, mà là sau khi rời khỏi sơn môn thì bí mật bàn tán. Người khác dùng lễ của quân tử để đối đãi với Huyễn Mộng Sơn ta, Huyễn Mộng Sơn ta lại lẽ nào trước mặt mọi người lại nghị luận người khác, chẳng phải lộ ra người Huyễn Mộng Sơn không có phép tắc hay sao. Lúc đó trò cười lại không phải là của người ta mà chính là trò cười của chính mình.
Đương nhiên, cũng không phải những lời bàn luận phía sau đều tốt đẹp. Lời mắng chửi vẫn còn. Dĩ nhiên là vẫn có một bộ phận người cảm thấy Hứa Khinh Chu là ngụy quân tử. Chỉ là lúc nói câu này, rõ ràng lực không đủ nên có chút chột dạ, khí thế rất yếu. Tự nhiên cũng có những người nói lời hay, rất đúng trọng tâm, thậm chí còn cố ý đè xuống những lời lẽ làm mất mặt chính mình, trong lòng họ vẫn còn một cái hố sâu. Bất quá, mọi người lại rất muốn biết, rốt cuộc Trì Duẫn Thư cầu xin chuyện gì. Cũng muốn biết, những người phía trên kia, có vì chuyện này mà thay đổi thái độ và suy nghĩ về Hứa Khinh Chu không. Hoặc là, vị tiểu tiên sinh này, sẽ ở đây đợi đến khi nào. Tương lai Huyễn Mộng Sơn và Lạc Tiên Kiếm Viện, phải chăng lại bởi vì sự xuất hiện của Hứa Khinh Chu mà có biến chuyển hay không? Đáp án cho những câu hỏi này vẫn chưa ai biết, vì thế họ càng mong đợi. Bất quá, từ hôm nay có thể thấy, bọn họ lại cảm nhận được thiện ý từ Hứa Khinh Chu. Một phần thiện ý rất khó có được. Mà hắn lại là Hứa Khinh Chu, tự nhiên cũng đến từ Lạc Tiên Kiếm Viện.
Tâm trạng này rất phức tạp, họ không cách nào phán đoán được. Hòa bình, mãi mãi là một khái niệm. Nhưng không ai không chờ mong nó, đặc biệt là trong thế giới tu tiên. Bởi vì đây là một chuyện căn bản không thể xảy ra. Nói ra chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Dưới gốc tùng cổ. Hứa Khinh Chu tiếp tục uống trà, trong mắt tràn đầy ý cười. Mới đến Huyễn Mộng Sơn, mọi chuyện có vẻ thuận lợi hơn dự đoán của chính mình. Sự xuất hiện của Trì Duẫn Thư, không chỉ giúp mình có thêm một đơn hàng lớn, mà đồng thời còn là một cơ hội, để xoa dịu sự hận thù trong lòng người Huyễn Mộng Sơn. Chuyện của lão tổ tông, nếu có thể. Việc lấy lại thánh địa hẳn là sẽ thuận lợi hơn nhiều so với dự kiến. Điều duy nhất phải lo, chính là chuyện lôi kiếp này mình có thể vượt qua hay không. Đáp án, hắn không dám khẳng định. Chỉ có thể nói, sẽ cố hết sức. Nhưng dốc hết toàn lực, còn lại giao cho thiên mệnh. Dù sao cũng còn hơn trăm năm, chuyện chưa xảy ra, ai có thể nói trước được. Vấn đề này không gấp được, cũng không vội được. Cũng giống như hận thù và thành kiến giữa Huyễn Mộng Sơn và Lạc Tiên Kiếm Viện, tích lũy hàng ngàn năm, muốn xóa bỏ ngăn cách đó trong một sớm một chiều thì chẳng khác nào kẻ si nói mộng. Cũng không gấp được.
Thánh địa cũng được, linh mạch cũng vậy, hay là mất đất, mình có thể mở miệng đòi, người khác cũng tương tự có thể không cho. Mà hắn lại không thể cướp. Cứ từ từ rồi sẽ đến. Đóng băng ba thước, không phải do cái lạnh của một ngày. Muốn làm tan dòng sông băng rộng lớn cũng không phải một ngày mà xong. Cần thời gian, mà bây giờ Hứa Khinh Chu chính là không thiếu thời gian nhất.
Thay nước trong bầu, rót một ly, Hứa Khinh Chu hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ừm, nhạt rồi sao?"
Lá cây xào xạc, lá thông rơi cùng gió. Bạch Mộ Hàn từ trên cây rơi xuống, đứng trước bàn đá, nhìn chằm chằm vũng nước đọng chưa tan hết trên bàn, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ: "Đây là ý gì?"
Hứa Khinh Chu biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Ngươi không biết chữ sao?"
Bạch Mộ Hàn trợn trắng mắt, ngồi xuống đối diện hắn: "Ta hỏi ngươi, cô nương kia rốt cuộc cầu ngươi làm chuyện gì?"
Ánh mắt Hứa Khinh Chu trôi về phía xung quanh, dòng người trước sơn môn dù đã tan đi, nhưng vẫn chưa hết hẳn. Bạch Mộ Hàn tặc lưỡi, tự biết ý Hứa Khinh Chu, liền vung tay, thần thức bao phủ, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cười nhạo nói: "Các ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì không thể để lộ ra ngoài, còn sợ người khác biết."
Hứa Khinh Chu vẫn như cũ không nói, tự mình thay trà cũ, rồi lại lấy trà mới pha lại. Bạch Mộ Hàn không nhịn được nói: "Nói đi, bọn hắn nghe không được, xung quanh đây cũng không có hơi thở của người trên bát cảnh." Hứa Khinh Chu vẫn không nói gì.
"Không phải, ngươi ngay cả ta cũng giấu diếm, chúng ta là cùng một bọn mà."
"Ngươi mau nói đi, gấp chết mất thôi ......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận