Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 637: tiệc ăn mừng

Chương 637: Tiệc ăn mừng
Gió nổi lên, xuân tới, đổi nhân gian, băng tuyết tan rã, vui sướng đến muộn.
Trong ánh trăng.
Tự đại trong mộng tỉnh lại, tắm rửa dưới ánh trăng, đắm mình trong gió xuân, mấy triệu tu sĩ thần thái sáng láng, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Cơn gió ấy phất qua.
Không chỉ thổi tan băng tuyết khắp núi, mà còn gọi dậy trăm mét chiều sâu của mùa xuân.
Còn thổi tan mệt mỏi cùng bừa bộn trên người mấy triệu tu sĩ, cũng thổi lên vẻ đắc ý của các thiếu niên thiếu nữ.
Bọn hắn đứng dậy, sừng sững trên chiến trường, ánh mắt nhìn về phía nơi gió nổi lên, nhìn người tiên sinh ấy.
Nụ cười dần dần xua tan khói mù chiến trường, cũng như những đóa hoa lặng lẽ nở rộ trong rừng trúc Tiên, xán lạn đến vậy.
Bọn hắn thắng rồi.
Thắng thật rồi.
Chính diện đánh tan Thú Hải mà ngay cả Thánh Nhân cũng phải biến sắc.
Đúng như tiên sinh đã nói, bọn hắn đã làm được.
Dù quá trình rất gian nan.
Nhưng so với sự đắc ý lúc này, tất cả cực khổ chẳng đáng gì.
Giống như mảnh đất dưới chân này.
Mây tan trăng tỏ, bóng tối đã qua chẳng đáng gì.
Băng tan tuyết hóa, cái lạnh thấu xương cũng không đáng nhắc đến.
Tiên sinh ban tặng một trận gió xuân, thổi qua trăm dặm chiến trường, thổi tan khói lửa cùng giá lạnh.
Cũng như vậy.
Trong lòng bọn họ cũng được thổi lên một luồng gió xuân.
Vì thế, bọn hắn dương dương đắc ý nhìn tiên sinh, lòng nhiệt huyết trào dâng.
Hứa Khinh Chu thu hồi Giải Ưu sách, nhìn lại đám người, cười nhạt một tiếng, phong khinh vân đạm nói:
"Chư vị, vất vả rồi!"
Ngừng một chút, thư sinh khóe miệng cong lên, hai tay mở ra, hô lớn một tiếng:
"Sau đó, hãy để chúng ta không say không nghỉ, uống thật sảng khoái!"
Trong khoảnh khắc.
Người và yêu vung tay, núi vang vọng tiếng hô, đinh tai nhức óc!
Chiến đấu kết thúc.
Ước nguyện đã thành.
Tam quân về doanh.
Bày ra một trận tiệc ăn mừng, tiên sinh dường như có ma lực, lương thực từ Vong Ưu Trà Lâu cứ thế tuôn ra không ngừng.
Từng vò rượu ngon chất đống như núi.
Ngày xưa trăm dặm liên doanh, hôm nay trăm dặm tiệc rượu.
Từng đoàn lửa trại bùng cháy.
Từng nhóm người ngồi quây quần, mùi rượu nồng nàn trong rừng trúc, vang vọng tiếng cười nói huyên náo.
Hôm nay Hứa Khinh Chu tâm tình rất tốt.
Hệ thống hôm nay tâm tình càng tốt hơn.
Bởi vì.
Ngày xưa thư sinh keo kiệt, hôm nay tiêu tiền như điên.
Đầu tiên là gọi lên một cơn gió xuân, mang đến mùa xuân trăm dặm.
Tiếp đó vung tay lên.
Rượu, thịt, lương thực.
Mua không chỉ là chút ít.
Tuy rằng.
Rượu kia, thịt kia, lương thực kia giá cả không cao, nhưng số lượng quá nhiều thì không phải ít.
Quả thực.
Thư sinh đã tiêu tốn hơn mấy triệu.
Đối với Hứa Khinh Chu, người có tài sản hơn chín ngàn vạn, đây quả thật là một khoản chi không nhỏ.
Nhưng mà.
Bây giờ đang vui.
Hắn cứ chi tiêu thả ga, Hứa công tử hào phóng.
Thăm hỏi ba quân.
Hắn cảm thấy bọn họ xứng đáng, đáng để hắn bỏ ra mấy triệu này làm việc thiện, khoản đãi họ.
Trong yến tiệc.
Hứa Khinh Chu bước lên sân khấu, kính ba chén rượu.
Một kính Tiên Trúc Bí Cảnh, để chúng ta gặp nhau một đường.
Duyên phận.
Mấy triệu đại quân cùng uống.
Hai kính chư quân huyết chiến, giành được vinh quang hôm nay.
Vinh quang.
Mấy triệu đại quân cũng cùng uống.
Ba kính chiến tử anh linh, một bát rượu mạnh vẩy xuống đất.
Tưởng nhớ.
Mấy triệu đại quân cũng làm theo, tung tóe đầy đất rượu.
Ba chén rượu xong.
Hứa Khinh Chu lại nói đôi lời.
Hắn nói mình ăn nói vụng về, không biết nói gì, hắn nói bọn họ rất tuyệt, vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hắn nói chư quân cùng nhau nỗ lực, lại tạo nên huy hoàng.
Hắn bốc phét, cũng vẽ ra bánh, cuối cùng lại uống một chén rượu.
Nói thật lòng trong chén rượu, tình cảm trong tim.
Cho nên hắn uống một hơi hết cả bát, quả nhiên là hào sảng.
Hắn bảo mọi người ăn no uống say, không say không về.
Thư sinh còn nói, thịt bao no, đồ ăn bao no, rượu quản say, để mọi người ăn uống thoải mái, xuất hết sức đánh trận ra.
Uống một bữa sảng khoái mồ hôi nhễ nhại.
Thư sinh nói xong.
Liền nghe tiếng reo hò vang vọng khắp trăm dặm, quả nhiên là điên cuồng như núi kêu biển gầm.
Mọi người tốp năm tốp ba, bốn, năm nhóm, sáu bảy người ngồi chung, tám chín người cùng uống, ngoạm miếng thịt lớn, uống từng ngụm lớn rượu.
Cãi nhau, cười cười nói nói.
Huyên náo không ngớt bên tai.
... Có người và yêu ôm vào nhau, hô lớn huynh đệ.
Cũng có thiếu niên cùng cô nương ngồi cạnh nhau, ngâm thơ đối đáp.
Lại có, lão nhân cùng thiếu niên nâng chén cùng say, chuyện trò....
Còn có tiểu thư và tùy tùng, thiếu gia và nha hoàn.
Tất cả đã không còn là dáng vẻ ban đầu, khoảng cách giữa bọn họ dần trở nên nhạt nhòa, nhất là sau ba tuần rượu.
Trước mắt đều là Bào Trạch huynh đệ.
Bọn họ không còn quan tâm đến sự phân chia người và yêu, cũng không còn quan tâm đến địa vị trên dưới.
Mà là tìm được những người cùng chí hướng, nói chuyện, uống rượu, chia sẻ niềm vui chiến thắng.
Toàn bộ khu Vong Ưu đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Và trong đó.
Sân nhỏ của Vong Ưu Trà Lâu là ồn ào nhất.
Người đến người đi, người mời rượu không ngớt, bây giờ ai cũng đang cao hứng, cả cái sân nhỏ mở cửa đón khách.
Hứa Khinh Chu ngồi trước bàn dài, mặt ửng đỏ, xung quanh có sáu bảy vò rượu lăn lóc, hết chén này đến chén khác.
“Tiên sinh, ta mời ngươi một chén, cảm tạ ngươi.”
“Được, uống!”
"Tiên sinh, ta không biết nói gì, đều ở trong rượu."
“Đến.”
"Tiên sinh, ta cạn, ngươi tùy ý..."
“Cạn!”
Thư sinh thiếu niên, quả nhiên hăng hái, ai mời cũng không từ chối, uống gọi là long trời lở đất.
Cũng may.
Xung quanh có vài cô nương tửu lượng tốt, liên tục giúp tiên sinh cản rượu, chia sẻ bớt.
Nếu không.
Sợ rằng thư sinh đã chẳng tìm được đường về.
Mặc dù thư sinh tửu lượng thực sự rất khá, nhưng rượu không say lòng người thì người tự say thôi.
Sau đó.
Khê Vân thấy Tiểu Chu Thúc nhà mình không chống đỡ nổi, lập tức trở mặt, hai tay chống nạnh, đứng chắn trước cửa.
Vung nắm đấm nhỏ, giận dữ nói:
“Không được vào nữa, ai mà dám vào tìm Tiểu Chu Thúc uống rượu, ta sẽ đánh chết các ngươi......”
Trong nháy mắt.
Dọa chạy một đám mãnh nam.
Nếu nói đến bảng xếp hạng nguy hiểm ở đây, trong vô số người và yêu này.
Bất kể là người hay yêu.
Đứng hàng thứ nhất, nhất định là Khê Vân.
Mà còn bỏ xa các đối thủ.
Không cần nói nàng đánh đau hay không.
Nhưng những ai đã bị nàng chơi đều hiểu rõ, nó thực sự khắc cốt ghi tâm.
Không thể trêu vào, tuyệt đối không thể trêu vào.
Thấy vậy một màn.
Cũng chọc cười mọi người trong sân, không biết nên khóc hay nên cười.
Nam nhân ôm bụng cười, cười sảng khoái.
Cô nương che mặt, cười khúc khích.
Chỉ có Khê Họa là khóe môi nhếch lên cay đắng, nhìn cô nương nhà mình, giận dữ nói:
“Ai, ta sinh cô nương, cho người khác làm áo bông, ta khổ quá....”
Thi Vân tức giận liếc hắn một cái, gắt gỏng: "Cắt...đáng đời!"
"Nương tử, đó cũng là con gái của ngươi mà."
"Ta biết."
"Ngươi không thấy khó chịu sao?"
Thi Vân tự mình ăn thịt, chậm rãi nói: "Có gì mà khó chịu chứ, cô nương của chúng ta vốn dĩ là tiểu tiên sinh nuôi lớn."
Nói xong đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt Khê Họa một cái, oán trách: “Nói đi nói lại không phải tại ngươi sao, cứ nhất quyết lôi ta đi tìm thơ và phương xa, để Khê Tiên Triều lại cho cô nương, nếu không thì cô nương có thành ra thế này không?"
Khê Họa nghẹn lời, không nói được câu nào, cuối cùng đành phải ngẩng đầu nhìn trời, nói sang chuyện khác: "Đêm nay trăng đẹp quá."
Thi Vân ngẩng đầu liếc mắt, cảm thấy cũng được.
Khê Họa nhìn về phía Thi Vân, tràn đầy nhu tình, ẩn ý nói: "Nhưng mà, Vân Vân, ngươi còn đẹp hơn trăng."
Thi Vân buồn nôn, ghét bỏ nói: "Ngươi thật kinh tởm."
Khê Họa: "Không lãng mạn sao?"
Thi Vân: "Nếu không phải vì nhìn mặt ngươi đẹp, ta thật muốn đạp cho một trận..."
Khê Họa ỉu xìu mặt, cả người dường như bị bao phủ trong bóng tối.
“Sư phụ, người thay đổi rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận