Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 95: Bị mai phục (length: 8178)

"Đúng rồi, đà chủ, người của Ảnh Mật Vệ đến Thanh Châu, bọn chúng có phải vì truy tìm tung tích của Lục quận chúa." Tứ hộ pháp báo cáo.
"Ảnh Mật Vệ, bất quá chỉ là chó săn của Tần Vương, chỉ cần hắn không cản trở chúng ta làm việc thì cứ bỏ qua. Nhưng, nếu dám đến trêu chọc chúng ta, liền để bọn chúng vĩnh viễn ở lại Thanh Châu."
Thanh Châu đà chủ thản nhiên nói, tuyệt nhiên không xem Ảnh Mật Vệ ra gì.
Cái này cũng bình thường, lực lượng của Ảnh Mật Vệ đúng là không được Tinh Túc Điện để vào mắt.
"Còn có chuyện gì không?"
Thanh Châu đà chủ hai tay chắp sau lưng, khẽ hỏi.
"Đà chủ, vật mà chúng ta một mực tìm kiếm đã có tin tức."
Tam hộ pháp nói: "Gần đây, người bên dưới truyền tin, nói có người tận mắt thấy vật đó xuất hiện, đồng thời rơi vào tay một tiểu cô nương."
"Tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có tin tức của nó." Thanh Châu đà chủ kích động hỏi: "Tiểu cô nương đó là ai?"
"Đã điều tra thân phận, là Lục quận chúa Doanh Ngọc Mạn."
Thanh Châu đà chủ lập tức mắt sáng lên, nói: "Lập tức tìm cho ra nàng, lấy lại vật kia, nếu có ai dám ngăn cản, giết không cần hỏi."
"Cái này...chỉ sợ khó khăn."
"Khó khăn gì?"
"Theo tin tức tra được, Doanh Ngọc Mạn đã gia nhập Thanh Phong Tông."
Tam hộ pháp nói: "Thanh Phong Tông nổi tiếng sau một trận chiến, bên trong có rất nhiều cường giả Trung Tông Sư, chỉ dựa vào lực lượng phân đà của chúng ta thì khó mà đưa nàng ra ngoài."
"Lại là Thanh Phong Tông..."
"Vật kia năm đó bị chia làm bốn phần, điện chủ đã có hai phần, hơn trăm năm nay luôn tìm kiếm hai phần còn lại, trong đó một phần đã rơi vào tay Ngô Hải, phần còn lại này lại đến tay Doanh Ngọc Mạn. Nói như vậy, Thanh Phong Tông đã có hai phần."
"Bất kể thế nào, hai món đồ này nhất định phải lấy được."
"Các ngươi lập tức sắp xếp nhân thủ, trước phái người theo dõi Thanh Phong Tông. Đã xác định vật ở Thanh Phong Tông, điện chủ tự nhiên sẽ phái người đến lấy."
Thanh Châu đà chủ phân phó.
"Vâng, đà chủ." Tam hộ pháp và Tứ hộ pháp đồng thanh đáp.
...
Nghe tin Long Phong thành báo nguy, Mục Đồng dẫn theo mấy trăm người lên đường, trong đó toàn là tông chủ các môn phái hoặc trưởng lão trong môn.
"Tần Diệp của Thanh Phong Tông quả thực quá kiêu ngạo, đơn giản không coi ai ra gì."
"Chuyện này có gì, ngươi không thấy hắn còn buông lời, muốn chúng ta giao Man Vương cho hắn, Man Vương dễ giết vậy sao?"
"Hừ! Tốt nhất Thanh Phong Tông cùng Man tộc đánh nhau sống chết."
"Nói đúng, mặc dù lần này chúng ta ngưng chiến, nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc. Dù là Thanh Vân Tông hay Thanh Phong Tông, hai bên đều không thể cùng tồn tại, phải phân cao thấp."
...
Nghe các tông chủ nghị luận, Mục Đồng hơi cau mày, nhưng không ngăn lại.
Đúng như bọn họ nói, Thanh Vân Tông và Thanh Phong Tông nhất định phải phân thắng bại.
Thanh Châu này, không thể có hai kẻ bá chủ.
Giờ hắn chỉ có thể cầu mong lão tổ nhanh chóng đột phá Đại Tông Sư, chỉ khi đột phá Đại Tông Sư, Thanh Vân Tông mới có khả năng trấn áp được Thanh Phong Tông.
Vừa đi được hơn ba mươi cây số, khi đi ngang qua một khu rừng, đột nhiên mưa tên đầy trời rơi xuống.
"Không hay rồi, có phục kích!"
Một vài đệ tử không kịp phòng bị bị trúng tên, không chết cũng bị thương.
Chờ khi phản ứng lại thì những mũi tên này căn bản không làm gì được họ.
"Giết!"
Từ trong rừng hai bên xông ra mấy trăm tên man nhân, xông vào giao chiến.
Những người Man này đã mai phục ở đây từ trước, chờ bọn hắn tới.
Man nhân to lớn, khỏe mạnh, vũ khí cũng to, những người Man này khí lực rất lớn, nếu đệ tử bình thường gặp phải chắc chắn sẽ có thương vong.
Nhưng lần này vội vã lên đường, đa phần đều là tông chủ, trưởng lão, đệ tử thân truyền của các tông môn, phần lớn đều là Tiên Thiên cảnh giới, đám người Man này rất nhanh bị đánh lui.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Mục Đồng.
"Là ngươi, sao ngươi lại ở đây?"
Thấy bóng người giữa không trung, con ngươi của Mục Đồng co lại, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ.
"Mục tông chủ, hắn là ai?"
Đại trưởng lão của Thanh Vân Tông hỏi.
"Ngũ trưởng lão Tang Kính của Man Thần Cung, cường giả Tông Sư ngũ trọng cảnh."
Mục Đồng từng chữ nói ra.
"Ha ha, Mục Đồng, ngươi không ngờ tới đúng không, muốn đi cứu viện Long Phong thành, phải qua ải của bọn ta đã."
Tang Kính cười lớn.
"Các huynh đệ ra hết đi."
Theo lời của Tang Kính, xung quanh xuất hiện thêm ba mươi mấy man nhân cường giả, tu vi đều từ Tiên Thiên cảnh thất trọng trở lên.
Lần này Tang Kính dẫn đội, chuẩn bị sau khi Thanh Vân Tông diệt Thanh Phong Tông xong, sẽ mai phục các thế lực tông môn ở Thanh Châu.
Nhưng không ngờ, thực lực của Thanh Phong Tông quá mạnh, lại chặn được bước tiến của Thanh Vân Tông.
Càng không ngờ rằng, Thanh Châu lại có nhiều ẩn thế cường giả như vậy, khiến hắn không dám xuất đầu lộ diện.
Khi hắn xác định Tiêu Vân và Nam Sơn Đồng Tử không ở trong đội ngũ, hắn mới dám lần nữa mai phục.
"Các ngươi lại có thể ẩn náu nhiều người như vậy đến đây..."
Ánh mắt Mục Đồng co rụt lại, man nhân ở Thanh Châu đáng lẽ nửa bước cũng khó đi, nhưng bây giờ lại có thể trong thời gian ngắn đưa nhiều man nhân tới đây, hoặc là trước đó đã mai phục, hoặc là lần này có người giúp đỡ, chẳng lẽ Thanh Châu có nội gian?
"Ha ha, Mục Đồng, ta chỉ cần ngăn chân các ngươi hai canh giờ là được, đến lúc đó Long Phong thành chỉ sợ cũng bị bắt rồi."
Tang Kính không phải là đồ ngốc, nếu Tiêu Vân đến, hắn chắc chắn sẽ chết, cho nên hắn muốn đi trước khi Tiêu Vân đến.
"Ngươi không sợ lão tổ nhà ta ở đây?"
Mục Đồng hỏi.
"Hắc hắc, lão tổ nhà ngươi không có trong đội ngũ, ta đã sớm có tin tức rồi."
Tang Kính đắc ý cười.
Mục Đồng ánh mắt co rụt lại, quả nhiên nội bộ tông môn có nội gián của man nhân.
"Tốc chiến tốc thắng!"
Mục Đồng lạnh giọng nói.
Cứ chậm trễ một phút, Long Phong thành sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Mục Đồng vừa định ra tay thì đúng lúc này, một đội ngũ khác lại nghênh ngang tiến tới.
Đội ngũ này có hơn hai trăm người, hẳn là người của một tông môn, nhưng lại không biết là tông môn nào.
Vốn định giao chiến hai phe, giờ lại nhìn về phía đội ngũ này.
Giữa đội ngũ có một cỗ xe ngựa, là Nguyên Minh tìm người chế tạo cho Tần Diệp.
Vì chuyện này, Tần Diệp còn thưởng hắn một môn công pháp Huyền cấp trung giai, khiến Nguyên Minh vui mừng khôn xiết.
"Các ngươi là ai?"
Một trưởng lão của Thanh Vân Tông lớn tiếng hỏi.
Người đi đầu đội ngũ chính là Nguyên Minh, hắn ngẩng cao đầu đáp: "Thanh Phong Tông."
"Cái gì... Thanh Phong Tông..."
Các trưởng lão của Thanh Vân Tông lập tức giật mình lui lại.
Thanh Phong Tông một trận chiến bên ngoài thành danh, họ đều đã tận mắt thấy sự lợi hại của Thanh Phong Tông.
Mục Đồng nhìn về phía xe ngựa, muốn nhìn rõ người trong xe ngựa, nhưng lại bị một tầng cấm chế che chắn, không nhìn thấy gì bên trong.
"Người trong xe ngựa hẳn là tông chủ Thanh Phong Tông."
Mục Đồng nghĩ.
"Có chuyện gì vậy?" Thanh âm Tần Diệp từ trong xe ngựa truyền ra.
Nguyên Minh vội trở lại cạnh xe, nhỏ giọng đáp: "Tông chủ, có man nhân phục kích ở đây."
"Giết." Tần Diệp nói.
"Vâng, chủ nhân."
Tào Chính Thuần cười rồi bước ra, Quy Hải Nhất Đao tiểu tử kia sau một trận chiến đã thành danh, rất được vẻ vang, lần này cũng nên đến lượt Lộ Lộ nhà ta lộ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận