Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1561: Kiếm Thành trợ giúp (length: 8186)

Bốn vị tiên nhân Thiên Sơn sắc mặt biến đổi lớn, lập tức tế bảo vật ra ngăn cản, nhưng bốn đạo kiếm quang trong nháy mắt đã bao phủ lấy cả bốn người.
Bảo vật chỉ kịp ngăn được ba đạo kiếm quang đầu tiên, đến khi đạo thứ tư đánh tới, ánh sáng của bảo vật đã trở nên vô cùng ảm đạm.
Đến khi bốn người nhận ra thì đã quá muộn, đạo kiếm quang thứ tư giáng xuống trên thân thể của bọn họ.
"Không!"
Bốn vị tiên nhân Thiên Sơn kinh hãi hét lớn một tiếng, trong nháy mắt bị kiếm quang đánh trúng, phanh phanh phanh phanh bốn tiếng, thân thể bốn người nổ tung, thịt nát máu văng khắp mặt đất.
"Không ổn!"
Lục Điện chủ thấy bốn vị tiên nhân Thiên Sơn chết thảm, lập tức biến sắc, như bóng ma trốn vào không gian.
"Muốn chạy trốn?"
Đôi mắt đẹp của Yêu Nguyệt lập tức khóa chặt Lục Điện chủ, trường kiếm lóe hàn quang, trong nháy mắt bay ra, nhanh như chớp bay vào không gian.
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương vang lên, chỉ thấy Lục Điện chủ vừa trốn vào không gian đã hiện ra, lồng ngực hắn cắm một thanh trường kiếm, chính là bảo kiếm của Yêu Nguyệt.
"Hừ!"
Yêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một chưởng đánh ra, cuồng phong gào thét, chỉ thấy chưởng ấn phảng phất lớn lên mấy lần, lăng không oanh kích xuống, giống như Thái Sơn áp đỉnh.
Lúc này Lục Điện chủ vốn không có sức hoàn thủ, chưởng ấn oanh kích lên người hắn, một tiếng ầm vang, thân thể hắn nổ tung, máu văng giữa trời.
Sau khi Yêu Nguyệt đánh chết bốn vị tiên nhân Thiên Sơn và Lục Điện chủ, liền thẳng hướng trưởng lão nội môn Vô Cực Tông.
"Giết!"
Yêu Nguyệt vừa đánh lui một trưởng lão nội môn Vô Cực Tông, các đệ tử Vô Cực Tông liền điên cuồng lao tới.
"Lão tổ ơi, yêu nữ này quá càn rỡ, liên tục giết đệ tử nội môn ta, xin lão tổ ra tay diệt sát yêu nữ này."
Yêu Nguyệt như Nữ Đế cao cao tại thượng, dùng công pháp bá đạo nhất, quét ngang tất cả, khiến Vô Cực Tông tổn thất nặng nề, dù là trưởng lão nội môn Vô Cực Tông cũng khó lòng chống đỡ nổi công kích của nàng, đến lúc này, bọn họ chỉ có thể cầu lão tổ ra tay.
Ngay trong lúc nói chuyện này, Yêu Nguyệt lại nhắm tới một trưởng lão nội môn, vị trưởng lão này vừa mới tấn cấp Võ Tôn cảnh, cảnh giới còn chưa vững, mà dù hắn là Võ Tôn lão làng, cũng không phải là đối thủ của Yêu Nguyệt.
Vị trưởng lão kia kinh hãi hét lớn một tiếng, liền tranh thủ xoay người bỏ chạy, nhưng đã bị Yêu Nguyệt nhắm tới, làm sao có thể để hắn chạy thoát, một kiếm chém xuống, dù hắn đánh ra mấy chục đạo công kích cũng không thể ngăn cản được một kích bá đạo của Yêu Nguyệt.
"A!"
Theo một tiếng thét thảm, thân thể vị trưởng lão đó như tờ giấy bị đánh trúng, kiếm khí xuyên qua lồng ngực của hắn.
"Nghiệt chướng!"
Một vị lão tổ đang ngồi xếp bằng trên chiến thuyền mở mắt, nhìn về phía Yêu Nguyệt, đồng thời thấy được cảnh vị trưởng lão nội môn bị Yêu Nguyệt chém giết.
"Nghiệt chướng, nhận lấy cái chết!"
Lão tổ kia giận dữ, linh lực trên người bốc lên tận trời, cao đến mấy ngàn trượng, luồng linh lực cuồng bạo này hóa thành một đạo thần kiếm trảm diệt vạn vật.
Vèo một tiếng, thanh thần kiếm diệt tuyệt hết thảy đâm về phía Yêu Nguyệt.
"Oanh" một tiếng, Yêu Nguyệt vung kiếm ngăn cản, trong nháy mắt bị đánh lui trăm bước.
Lão tổ kia khẽ động thân hình, xông về phía Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt cũng không phải hạng vừa, lập tức cùng lão tổ này chiến đấu, cả hai sợ chiến đấu sẽ làm bị thương người nhà, liền cùng nhau bay lên cao hơn.
"Sư Phi Huyên, xem ai giết nhiều người hơn."
Loan Loan hết lần này đến lần khác xông phá trận địa địch, thiên ma băng gấm công ra quét ngang một mảng lớn, từng người từng người đệ tử Vô Cực Tông bị đánh trúng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Những người nàng nhắm đến không ai có thể thoát khỏi tay nàng.
"Chạy mau! Lại là một yêu nữ nữa!"
Đệ tử Vô Cực Tông đều muốn sụp đổ, bọn họ vốn cho rằng nữ nhân này dễ đối phó, nhưng không ngờ yêu nữ này lại có yêu pháp, bọn họ còn chưa tới gần nàng, đã bị yêu pháp của nàng khống chế, rồi giết đồng môn.
"Loan Loan, ta không có nhiều thời gian như vậy, vẫn là bảo vệ các đệ tử quan trọng hơn."
Sư Phi Huyên một kiếm vung ra, hàng trăm hàng ngàn đệ tử Vô Cực Tông bị chém giết tại chỗ, nàng không có thời gian cùng Loan Loan so tài, nàng còn muốn bảo vệ an toàn cho các đệ tử tông môn.
Vừa rồi, nàng đã ra tay cứu sống mười mấy đệ tử Thanh Phong Tông bị thương.
Thấy đệ tử Vô Cực Tông bị chém giết với số lượng lớn, Vô Cực Tông lập tức điều tất cả đệ tử ra ngoài, chiến trường tràn ngập đệ tử Vô Cực Tông.
Thanh Phong Tông dù chiến lực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với vòng vây gấp mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần, cũng trở nên lúng túng.
"Ha ha, giết thật là sảng khoái a! Không ngờ lão phu lại có một ngày thống khoái như vậy."
Đại tế sư đột phá Đại Tông Sư đỉnh phong, cười ha hả hợp sức chém giết kẻ địch.
Hắn dường như trở lại thời còn trẻ.
Đại tế sư vì tuổi già sức yếu, nên trong khi những người khác đột phá lên Võ Vương, Võ Tôn thì ông chỉ mới đạt Đại Tông Sư đỉnh phong.
Bất quá, ông cũng không vội, chỉ chuyên tâm điều dưỡng cơ thể, đột phá Võ Vương chỉ là chuyện sớm muộn.
Lúc này, đại tế sư toàn thân đã nhuộm máu, ông cũng không phân biệt được đây là máu của địch hay của mình, riêng đối thủ Đại Tông Sư cảnh giới, ông đã giết được bảy tám tên, còn lại là Tông Sư.
Vừa rồi, ông gặp một Võ Vương, mình không phải đối thủ của hắn, may mắn lúc gặp nguy hiểm, Sư Phi Huyên từ xa nhìn thấy, trực tiếp chém một kiếm, tên Võ Vương kia cứ vậy mà xuống suối vàng.
Dù có không ít người âm thầm che chở, đại tế sư cũng là mình đầy vết thương, chuyện này cũng không thể khác được, đệ tử Vô Cực Tông cũng không ngốc, vừa thấy đại tế sư đã già như vậy, liền biết thân phận của ông không hề thấp, nên muốn chém giết ông lập công.
Cho nên, một đợt rồi một đợt vây công, dù là tu vi Đại Tông Sư đỉnh phong, ông cũng không chống nổi.
Nhưng dù Vô Cực Tông dồn hết đại quân vào, Thanh Phong Tông vẫn gánh chịu những đợt công kích mãnh liệt.
Nhất là không ít cao thủ Võ Tôn của Thanh Phong Tông đã ra tay, bọn họ chặn đứng công kích của đối phương, điều này khiến cho Thanh Phong Tông không có nhiều đệ tử tử vong.
"Ai! Hai lão già chúng ta cũng đến giúp."
Đúng lúc này, lão nhân đoán mệnh cùng mực đàn lông mày nắm tay nhau mà đến, thời gian qua hai người không ở Thanh Phong Tông, nghe tin Thanh Phong Tông gặp nạn liền vội vàng chạy tới.
Hai người vừa đến, liền tham chiến, quét ngang một mảng lớn đệ tử Vô Cực Tông.
"Kiếm Thành đến trợ chiến!"
Thành chủ Kiếm Thành, Kiếm Yển, thét dài một tiếng, ngay sau đó dẫn theo chiến thuyền đi đến, gia nhập chiến trường.
"Kiếm Thành tới..."
Mấy ngàn người của Kiếm Thành đến, đều là những đệ tử cốt cán của Kiếm Thành, bọn họ vừa đến, liền không do dự gia nhập chiến trường.
"Giết!"
Các đệ tử Kiếm Thành đồng loạt thi triển công pháp, từ phía sau bắt đầu tiến công Vô Cực Tông.
"Tốt quá rồi, có Kiếm Thành tham gia, Vô Cực Tông coi như xui xẻo."
Không ít võ tu Đông Vực đang vây xem thấy Kiếm Thành đến cứu viện, đều cao hứng.
Lúc đầu Thanh Phong Tông đã phải chống đỡ công kích của Vô Cực Tông, giờ lại có thêm Kiếm Thành gia nhập, cục diện chiến thắng nghiêng về phía Thanh Phong Tông.
"Kiếm Thành, các ngươi muốn đối địch với Vô Cực Tông ta sao?"
Tông chủ Vô Cực Tông tức giận quát.
Trước khi tấn công Thanh Phong Tông, Vô Cực Tông đã phái người mang theo hậu lễ đến Kiếm Thành, hy vọng Kiếm Thành không phái người ủng hộ Thanh Phong Tông, đồng thời hứa hẹn sau này sẽ có trọng lễ cảm tạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận