Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 150: Máu chảy thành sông (length: 8348)

Kiếm khí đầy trời, như mưa tên xuyên thẳng qua giữa đám người.
Những kiếm khí này không nhận mặt người, chỗ chúng đến, chém giết tất cả.
Uy lực của chúng cũng vô cùng kinh khủng, lớp phòng ngự mà man nhân tạo ra căn bản không thể ngăn cản.
Kiếm khí tùy ý tung hoành xuyên qua, thu gặt từng mạng sống của man nhân, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
“Cái này… Cái này sao có thể? Hắn làm sao có thể phát ra nhiều kiếm khí đến vậy?”
Một võ giả Tiên Thiên cảnh không tham gia vào trận chiến, nhìn kiếm khí không ngừng chém giết man nhân, kinh hãi hỏi.
“Đây không phải kiếm khí thông thường, đây là một môn công pháp cực kỳ lợi hại.”
Một võ giả Tiên Thiên cảnh khác cũng khiếp sợ nói.
Kiếm khí tàn phá khắp nơi, phòng ngự vừa chạm đã nát, căn bản không thể cản được, một khi bị chạm đến là chết cả mảng lớn.
Mạng sống cứ liên miên bị thu gặt.
Man nhân phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau, cùng với tiếng kêu tuyệt vọng, quyện thành một.
Những người chưa tham chiến nhìn cảnh này, lòng đầy rung động, họ sợ rằng cả đời sẽ không quên những gì xảy ra hôm nay.
“A a a!!!”
“Cứu mạng a!!!”
“Cứu mạng a!!!”
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả vương thành.
Giờ khắc này, bọn chúng đã mất hết ý chí phản kháng, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này, chỉ mong có ai đến cứu.
“Đáng chết! Hắn là ác ma! Không thể để hắn tiếp tục như vậy, không thì bọn chúng sẽ chết hết!”
Mấy võ giả Tiên Thiên cảnh thấy Tần Diệp tùy ý giết người, tức giận vô cùng, cùng nhau lao về phía Tần Diệp.
Mấy người này trước đó không tham gia bao vây Tần Diệp, giờ thấy đồng bào chết thảm, mới nhịn không được ra tay với Tần Diệp.
“Muốn chết!”
Tần Diệp chú ý thấy mấy người, tay chỉ một cái, ngay lập tức kiếm khí đầy trời lao tới mấy người kia.
Mấy người họ ra sức ngăn cản, nhưng sao so được với thực lực của Tần Diệp, căn bản không phải là đối thủ của Tần Diệp, chỉ trong chớp mắt, hàng trăm đạo kiếm khí xuyên qua cơ thể bọn họ.
Phanh phanh phanh!!!
Mấy tiếng nổ lớn, cơ thể bọn họ tan tành, hóa thành huyết vụ đầy trời.
Kiếm khí tàn phá tứ tung, dù là võ giả Tiên Thiên cảnh cũng không đỡ nổi một giây, đừng nói chi những võ giả Luyện Thể cảnh kia, trong nháy mắt hơn ngàn sinh mạng bị vô tình thu gặt.
“A a a!!!”
Tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp nhau, không dứt, vang vọng vương thành.
Vương thành man tộc rơi vào bóng tối.
Từng người từng người man nhân ngã xuống, xác chết chồng chất như núi.
Máu tươi của bọn chúng chảy ra, tụ lại thành sông.
Đám man nhân đứng xem từ xa, bọn chúng không có dũng khí xông lên chém giết với Tần Diệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân mình ngã xuống từng người, lại không thể làm gì ngăn cản.
“Đại vương đâu? Đại vương sao không ra cứu chúng ta?”
Ánh mắt chúng hướng về hoàng cung, nhưng phát hiện bóng dáng đại vương đã sớm không thấy đâu.
Lúc này, bọn chúng làm sao không biết, bọn chúng bị đại vương bỏ rơi.
“Mau trốn đi!”
Đám man nhân ở phía sau thấy tộc nhân phía trước liên tiếp ngã xuống, lúc này chúng tỉnh táo lại, quay người điên cuồng lao về phương xa.
Chỉ là tốc độ của chúng quá chậm.
Tốc độ bỏ chạy của chúng, căn bản không nhanh bằng tốc độ bay đến của kiếm khí.
Kiếm khí xuyên tới, trong nháy mắt đã chém giết gần hết.
Không đến thời gian một chén trà, mấy chục vạn người không ai sống sót.
Man vương thành lâm vào bóng tối.
Ngày này, nhất định bị ghi vào lịch sử.
Toàn bộ vương thành bị hủy hơn một nửa, mấy chục vạn man nhân chết tại đây, máu tươi của bọn chúng sẽ vĩnh viễn rót vào từng tấc đất trong vương thành.
Nhưng đây là lỗi của ai?
Là trách Tần Diệp giết bọn chúng sao?
Có lẽ trong mắt man nhân, Tần Diệp chính là ác ma, một mình tàn sát mấy chục vạn tộc nhân của chúng.
Nhưng trong mắt người Tần, man nhân cũng là ác ma, vì bọn chúng cũng tàn sát, lần này xâm lược Thanh Châu, không ít thôn xóm bị tàn sát gần hết.
Muốn trách thì chỉ có thể trách mình quá yếu.
Kẻ mạnh quyết định tất cả.
Tần Diệp lạnh lùng nhìn về phía thi thể chất đống như núi, hắn không có bất kỳ hối hận, cũng không có chút thương hại nào, vào cái giây phút hắn quyết định ra tay, mọi chuyện đều đã được định trước.
Dù đối phương trước đó chỉ là một nông dân bình thường, nhưng khi hắn cầm vũ khí lên, hướng về phía hắn vung vũ khí, hắn đã không còn là nông dân.
Bất luận vì lý do gì, một khi đã chọn bạo lực để giải quyết vấn đề, vậy thì phải có chuẩn bị bị giết.
Lúc này, trong vương thành, man nhân nhao nhao chạy trốn.
Sau đó, không biết điều gì sẽ xảy ra, chúng không dám dừng chân ở đây nữa.
“Nhanh lên, không thể ở lại vương thành nữa!”
“Mau chạy trốn đi! Man tộc chúng ta sắp vong rồi!”
“Vương thành xong rồi! Man tộc xong rồi!”
Đại lượng dân chúng trong vương thành bỏ trốn, trong đó còn có cả rất nhiều quan viên và binh sĩ.
Một người có thể tiêu diệt mấy chục vạn man nhân, còn hai người nữa vẫn chưa động thủ, vì vậy chúng đã mất lòng tin vào Man Vương.
Lúc này không trốn thì đợi đến khi nào?
“Cái này… chuyện này thật là quá kinh khủng, đây là người sao?”
Một số võ giả Tiên Thiên cảnh trong tộc man không ra tay, chỉ dám đứng từ xa nhìn cảnh này, nhìn vương thành máu chảy thành sông, mấy chục vạn người cứ như vậy chết dưới tay Tần Diệp, trên mặt chúng đều là vẻ không dám tin.
“Tê! Đây chính là cường giả Tông Sư sao? Thật đáng sợ…”
Một võ giả Tiên Thiên cảnh bát trọng cảnh, hắn cũng không bị Man Vương lung lay mà xông lên liều mạng, hắn chỉ dám đứng từ xa quan sát, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
“Đáng chết! Hắn làm sao mạnh như vậy! A! Hắn làm sao có thể mạnh đến vậy? Bản vương sao lại chọc vào cái quái vật như vậy!”
Man Vương trong lòng sinh ra sợ hãi, Tần Diệp này quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Sức mạnh của Tần Diệp vượt qua cả sức tưởng tượng của hắn, điều này khiến hắn cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Nhìn lại xung quanh, trong vương cung người đã sớm bỏ chạy, không còn mấy người, ngay cả đám nhi tử và phi tử của hắn cũng không thấy tung tích.
Bên cạnh chỉ còn một ít lão thần trung thành tuyệt đối, cùng với Triệu Khang.
Hắn hiện tại có chút hối hận lúc trước vì ham sắc đẹp nhất thời mà tấn công Thanh Châu, mang đến tai họa cho Man tộc.
“Đại vương! Hoàng cung không thể ở lại nữa, chúng ta hộ tống ngài ra ngoài!”
“Đại vương, người Tần thường nói, còn núi xanh, không sợ thiếu củi đốt! Đợi khi chúng ta có thực lực, hãy báo thù cũng được!”
“Mời đại vương nhanh quyết định!”
Một đám lão thần trung thành tuyệt đối với Man Vương nhao nhao khuyên nhủ Man Vương mau trốn đi, kỳ thực bọn chúng cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ là Man Vương còn chưa đi, bọn chúng cũng không thể đi.
Thế nhưng Man Vương có bằng lòng đào tẩu không?
Hắn là vua của Man tộc! Làm sao hắn có thể chật vật bỏ trốn!
“Bản vương không thể trốn! Bản vương là vua của Man tộc, bản vương sao có thể chật vật bỏ chạy! Nếu hôm nay bản vương chạy trốn, vậy làm sao bản vương đối mặt với thần dân của bản vương!”
Mắt Man Vương đỏ ngầu, cắn chặt răng, hằn học nói.
“Man Vương, ngươi có thể nói ra những lời này, xem như ngươi còn chút huyết khí!”
Tần Diệp đứng trên không trung hoàng cung, ánh mắt nhìn về phía Man Vương, lời vừa rồi Man Vương nói khiến Tần Diệp có chút thay đổi về hắn.
“Tần Diệp, bản vương thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, là người bản vương từng gặp ngoài cung chủ, là kẻ đáng sợ nhất! Nhưng trải qua màn chém giết vừa rồi, linh lực của ngươi còn lại được bao nhiêu? Chắc là chẳng còn bao nhiêu chứ gì!”
Man Vương mặt âm trầm, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận