Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 149: Giết điên rồi (length: 8428)

Tần Diệp tung một quyền này không hề dùng bất kỳ công pháp nào, chỉ đơn giản như người thường tiện tay vung ra một cú đấm.
Nhưng chính cú đấm này oanh kích ra ngoài lại tạo thành một luồng khí lưu khổng lồ, quét sạch về bốn phương tám hướng.
Nhìn luồng khí lưu đang ập tới, vô số người biến sắc, nhao nhao ra tay, tung đòn công kích mạnh nhất của mình.
Dù có muốn chạy trốn cũng không thể thoát khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn khí lưu lao thẳng đến mình.
Uy lực một quyền này của Tần Diệp vô cùng cường đại, bị khí lưu xung kích đến không một ai may mắn thoát khỏi.
Trong phạm vi công kích của một quyền này, bất kể là tướng sĩ Man tộc hay những dân thường ra tay, chỉ cần bị khí lưu đánh trúng, trong nháy mắt đều hóa thành mưa máu.
Công kích và phòng ngự của bọn hắn căn bản không ngăn nổi một quyền này của Tần Diệp.
Một quyền này của Tần Diệp ít nhất đã giết chết mấy ngàn người.
Mấy ngàn người trong nháy mắt đã bị một quyền của Tần Diệp đánh tan xác, thậm chí có rất nhiều người còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết đã biến thành mưa máu.
Có thể thấy một quyền này của Tần Diệp mạnh đến mức nào!
Chứng kiến một quyền của Tần Diệp giết chết mấy ngàn người, máu thịt vương vãi khắp nơi, tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Bọn họ dừng chân, không dám xông lên phía trước nữa.
Rất nhiều người sợ hãi, muốn đánh trống lui quân.
"Giết! Giết cho ta!"
"Chúng ta không còn đường lui, chỉ có giết chết người này thì chúng ta mới có thể sống!"
Thân Đồ Nghĩa hét lớn.
Người Man tộc nghe được lời Thân Đồ Nghĩa, vượt qua nỗi sợ hãi, lại một lần nữa xông về phía Tần Diệp.
"Muốn chết!"
Tần Diệp hơi cau mày, thân thể bỗng lao vào đám người Man tộc, hướng thẳng về phía Thân Đồ Nghĩa đánh ra một chưởng.
"Ầm!"
Thân Đồ Nghĩa bị một chưởng này của Tần Diệp đánh bay thẳng, giữa không trung thân thể nổ tung thành mưa máu.
Thấy Thân Đồ Nghĩa bị Tần Diệp đánh chết, tất cả mọi người lộ vẻ kinh hãi tột độ.
Tần Diệp không để ý đến ánh mắt của những người này, mà trực tiếp lao thẳng vào đám người Man tộc.
Mỗi một quyền của Tần Diệp đều có thể dễ dàng tước đoạt mạng sống của mấy ngàn người, cho dù số lượng người có đông hơn cũng vô ích, công kích của bọn họ căn bản không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Tần Diệp.
Thấy số người chết ngày càng nhiều, rất nhiều người Man tộc hoảng sợ, nhao nhao bỏ chạy.
Bọn chúng cho rằng đông người có thể chiến thắng Tần Diệp, nhưng hóa ra là một sai lầm quá lớn, với thực lực cỏn con của bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của Tần Diệp.
Lúc này, chúng cuối cùng cũng ý thức được dù có đông người hơn nữa cũng không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho Tần Diệp.
Cái gọi là mấy chục vạn đại quân trước mặt Tần Diệp đơn giản chỉ là một đám bù nhìn.
Lúc này, rất nhiều cái đầu đã tỉnh táo lại, nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Tần Diệp đã quyết định ra tay thì sẽ không nương tình.
Hắn không ngừng thu gặt mạng sống của bọn chúng, trong nháy mắt đã có hơn mười vạn người chết dưới tay Tần Diệp.
Trên đường phố hoàng cung, máu chảy thành sông, thịt xương chồng chất.
Tần Diệp không dừng tay thu hoạch, còn những người Man kia biết lùi bước cũng vô dụng, các đại thần, võ tướng nhao nhao ra tay chém giết những kẻ tháo chạy.
"Không thể lùi! Kẻ nào lui đều phải chết!"
"Sự tồn vong của tộc ta, ngay ở hôm nay! Giết!"
"Kẻ này chính là ác ma, hắn không chết, chúng ta cũng phải chết, chỉ cần hắn chết, chúng ta mới có thể sống!"
...
Rất nhanh, lòng hận thù của bọn chúng đã chiến thắng sợ hãi.
Chúng biết, người trước mặt chính là ác ma, nếu không thể giết chết hắn, chúng cũng sẽ phải chết, căn bản không có đường trốn thoát.
Họa mất nước diệt tộc đã ở ngay trước mắt.
Dù biết là chết, chúng vẫn xông lên phía trước.
Trận chiến này đã liên quan đến sự sinh tồn của cả Man tộc.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, một chưởng của Tần Diệp lại đưa hơn nghìn người đi chầu Diêm Vương.
"Giết a!"
Một viên tướng lĩnh Man tộc hét lớn một tiếng, liền xông về phía Tần Diệp.
Tần Diệp tiện tay đánh ra một chưởng liền đánh cho tên tướng lĩnh Man tộc này thành một đống thịt nát.
"Chết!"
Một võ giả Tiên Thiên cửu trọng cảnh phi thân lao về phía Tần Diệp, Tần Diệp tung một cước, đá hắn văng lên trời.
Ầm!
Võ giả Tiên Thiên cửu trọng cảnh này giữa không trung nổ tung trong nháy mắt, hóa thành một trận mưa máu, văng tung tóe.
Tần Diệp giống như sát thần, xông vào đám người như chỗ không người.
Thái tử Man tộc đứng ở xa quan sát tất cả, miệng lẩm bẩm: "Cái này thật kinh khủng, thật quá kinh khủng..."
Đó căn bản không cùng một cảnh giới, cho dù dùng biển người để đối phó thì cũng không thể gây bất kỳ tổn thương nào cho Tần Diệp.
Ngay cả người trung niên nhìn cảnh này cũng cảm thán: "Kẻ này đúng là vô cùng kinh khủng, thật không dám tưởng tượng Đại Tần Vương Triều lại có thể xuất hiện một thiên tài như vậy!"
Trung niên nhân cũng là một cường giả Tông Sư, nhưng đối mặt với mấy chục vạn võ giả, mặc dù hắn không cho rằng mình sẽ thất bại, nhưng hắn tự nhận cũng không làm được như Tần Diệp điêu luyện thành thục như vậy.
"Đồ xuẩn tài, một đám xuẩn tài vô dụng, đáng chết, đều đáng chết!"
Ẩn trong thâm cung, Man Vương nhìn thấy đám người kia không sao cản nổi Tần Diệp, phẫn nộ gầm thét.
"Đại vương, đừng lo lắng, chúng ta cũng chỉ là muốn cho bọn chúng câu giờ mà thôi, có gì mà phải tức giận tổn thương thân thể."
Triệu Khang an ủi.
"Hừ! Bản vương bình thường cho bọn chúng quan to lộc hậu, đến lúc cần đến lại không một ai có thể san sẻ gánh nặng cho bản vương."
Man Vương cực kỳ bất mãn nói.
"Đại vương, chuyện này cũng không thể trách bọn chúng. Thực lực của mấy người này đích thực là quá mạnh, những vương công đại thần kia đa phần đều là lũ đầu tường, mặc dù không thể giúp đại vương chia sẻ gánh nặng, nhưng cũng không tạo ra uy hiếp cho đại vương."
Triệu Khang nói.
"Ừ!"
Man Vương nhẹ gật đầu, lời Triệu Khang nói không sai, những vương công đại thần này hoàn toàn không gây ra uy hiếp nào cho hắn, nếu có thể gây uy hiếp cho hắn thì đã bị hắn tiêu diệt từ lâu.
"Bản vương nhất định phải nấu hắn, lấy thịt của hắn làm thịt nhắm rượu, đem đầu lâu của hắn làm thành đồ đựng rượu!"
Man Vương nhìn Tần Diệp đang tàn sát bừa bãi, giết toàn là thần dân của hắn, mặc dù hắn không quan tâm sinh tử của những người này, nhưng dù sao đây cũng đều là tài sản riêng của hắn, tự nhiên làm cho hắn vô cùng tức giận.
"Chỉ chờ cường giả tổ địa đến nơi, đại vương sẽ được toại nguyện!"
Triệu Khang nịnh nọt.
Nhưng trong lòng hắn lại tính toán khác, "Người này rõ ràng là đến báo thù chuyện xâm lược lần này, nếu biết chính ta xúi giục Man Vương xâm lược Thanh Châu, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Ta cũng không thể chết chung với Man Vương!"
Man Vương không hề biết người hắn tin tưởng nhất lại đã có ý đồ phản bội.
Mà bên ngoài hoàng cung, Tần Diệp đã hoàn toàn phát điên tàn sát.
"Vạn Kiếm Quy Tông!"
Theo Tần Diệp hét lớn, từ trong cơ thể hắn bắn ra vô số đạo kiếm khí, bay múa đầy trời, kiếm thế như lưới, lan tỏa về bốn phía.
Toàn bộ không gian này tràn ngập vô số kiếm khí dày đặc, nhiều không kể xiết, tạo thành một mạng lưới kiếm che kín cả bầu trời.
Tê!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
"Nhanh, nhanh lên, nhanh chóng thiết lập phòng ngự!"
Có tướng lĩnh Man tộc lập tức tổ chức binh lính thuộc hạ thiết lập phòng ngự.
"Trời ơi! Mau chạy đi!"
Mà nhiều người hơn thì vứt bỏ binh khí trong tay, quay đầu bỏ chạy, không dám dừng lại.
Chúng biết không ai có thể sống sót trong kiếm khí dày đặc như thế này.
Vạn Kiếm Quy Tông là công pháp mà Vạn Trần lĩnh ngộ được trong Công Pháp Lâu trước kia, đã được Tần Diệp đồng bộ lĩnh hội, hôm nay là lần đầu tiên Tần Diệp thi triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận