Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 907: Cường đại khô lâu (length: 7840)

"Chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Biến cố bất ngờ khiến đám người cảm thấy kinh hãi.
Bọn họ vội vàng nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.
Ngay lúc này, một luồng uy áp ngột ngạt ập đến, khiến tất cả võ giả biến sắc.
"Răng rắc!"
Sau đó ánh mắt mọi người đổ dồn về phía gian phòng.
"Ầm ầm!"
Sau một tiếng nổ lớn, một bộ xương khô tay xé đất trồi lên.
Ngay sau đó, một cái tay khô lâu khác lại xé đất trồi lên.
Một bộ xương khô cao lớn từ dưới đất bò lên, trong đôi mắt có hai ngọn lửa quỷ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Răng rắc... Răng rắc..."
Bộ xương khô từng bước một tiến về phía bọn họ, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân sâu hoắm trên mặt đất.
Thấy bộ xương khô hướng về phía mình, sắc mặt mọi người tái mét, thậm chí có người run rẩy không ngừng.
"Sợ cái gì, chẳng qua là một bộ xương khô, cho dù khi còn sống nó mạnh đến đâu thì sau khi chết cũng chỉ còn lại chút thực lực nhỏ nhoi thôi."
Một người đàn ông trung niên thấy một vài người tu vi còn mạnh hơn mình lại bị dọa cho run rẩy cả chân liền lập tức khinh thường nói.
Tu vi của hắn không yếu, đạt tới Lục giai Đại Tông Sư, nhưng ở trong đám người này không quá nổi bật, đây chính là cơ hội tốt để hắn thể hiện.
Nói xong, hắn liền xông lên trước, vung kiếm chém về phía bộ xương khô, muốn cho mọi người thấy thực lực của mình.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay trống không của bộ xương khô xuất hiện, đâm xuyên qua người nam tử trung niên, một tay móc tim hắn ra.
"A!"
Nam tử trung niên lập tức ngã xuống đất, cơ thể co giật mấy cái rồi ngừng hẳn.
Mọi người thấy cảnh này, càng thêm kinh hãi.
Bộ xương khô này thật đáng sợ, chỉ một chiêu đã giết chết một vị Lục giai Đại Tông Sư.
Thực lực Lục giai Đại Tông Sư không hề yếu, vậy mà lại bị hắn giết dễ dàng như thế, lại còn bị móc tim, quá mức tàn bạo.
"Đây là sống? Hay là một con rối?"
Một võ giả tái mét mặt hỏi.
"Đã đến rồi thì tất cả đều ở lại đi!"
Khi mọi người còn đang ngơ ngác chưa biết làm gì thì một giọng nói già nua vang lên.
Âm thanh này như đến từ Cửu U Địa Ngục, khiến đám người rùng mình, và người phát ra lại chính là con rối trước mắt.
Xương khô vậy mà nói được, thực sự làm mọi người khiếp sợ.
"Ngươi là ai?"
Càn Dương Thu sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bộ xương khô hỏi.
"Người chết!"
Bộ xương khô đáp.
"Ngươi và Thiên Nhất Tông có quan hệ gì?"
Càn Dương Thu hỏi lần nữa.
"Thiên Nhất Tông, một cái tên rất xa xôi, hình như có chút ấn tượng..."
Bộ xương khô cố nhớ lại, dường như thời gian quá lâu, ký ức này đã sớm không còn.
"Tiền bối ngài hẳn là người của Thiên Nhất Tông..."
Càn Dương Thu nhắc nhở.
"Thời gian quá xa xưa, mọi thứ đều không nhớ rõ nữa. Ngươi nhóc con này huyết khí không tệ, nuốt ngươi vào, bản tọa có lẽ còn có cơ hội sống lại một đời."
Bộ xương khô nhìn chằm chằm Càn Dương Thu, hai mắt lóe lên hỏa quỷ, hiển nhiên muốn ra tay với Càn Dương Thu.
"Tiền bối có phải chính là hung thủ đã tiêu diệt Thiên Nhất Tông, tạo ra hắc khí?"
Hủy Thiên Thánh nữ bước lên trước, hỏi.
"Thật là một bộ Trấn Hoàng Thể!"
Bộ xương khô nhìn chằm chằm Hủy Thiên Thánh nữ, lửa quỷ trong hai mắt nhảy múa dữ dội hơn.
"Tiền bối có thể nhìn ra thể chất của ta, lại quên mất sự việc của Thiên Nhất Tông, chẳng lẽ tiền bối cố ý giấu diếm, hay tiền bối là người thời thượng cổ?"
Hủy Thiên Thánh nữ mắt đẹp nhìn chằm chằm bộ xương khô, lạnh lùng hỏi.
"Bản tọa há để ngươi có thể nghi ngờ!"
Lời còn chưa dứt, bộ xương khô đã giơ tay lên, vồ về phía Hủy Thiên Thánh nữ.
"Oanh!"
Năm ngón tay của bộ xương khô tỏa ra hàn khí âm u, trực tiếp xuyên qua hư không, mang theo khí tức kinh khủng chộp về phía Hủy Thiên Thánh nữ.
Hủy Thiên Thánh nữ thấy bộ xương khô ra tay cũng không chút do dự, tay cầm trường kiếm, trong nháy mắt chém một kiếm về phía bàn tay đang đánh tới.
"Ầm!"
Kiếm khí va chạm với bàn tay khô lâu, phát ra tiếng kim loại va vào nhau.
Trong tích tắc, Hủy Thiên Thánh nữ lùi lại mấy chục mét, còn bộ xương khô vẫn đứng yên tại chỗ.
Các võ giả thấy cảnh này, càng thêm kinh hãi, thực lực của Hủy Thiên Thánh nữ cũng tương đương Càn Dương Thu mà lại không phải đối thủ của bộ xương khô.
"Ngươi cô nương này thực lực không tệ, lại là Trấn Hoàng Thể, xem ra là lão thiên gia biết ta chết oan uổng, đem các ngươi đưa tới cho bản tọa."
Bị Hủy Thiên Thánh nữ ngăn lại một trảo, bộ xương khô cũng không hề tức giận.
"Thái tử điện hạ, xem ra chúng ta lại phải cùng nhau chiến đấu."
Hủy Thiên Thánh nữ nói.
"Thánh nữ điện hạ cứ yên tâm, bản Thái tử sẽ toàn lực! Mặc kệ khi còn sống hắn là ai, sau khi chết, hắn cũng chỉ là một con ma đầu."
Càn Dương Thu thần sắc trang trọng nói.
"Ha ha, ma đầu thì sao? Sau khi chết còn chẳng phải một nắm cát vàng, hôm nay các ngươi không ai có thể thoát, bản tọa muốn nhờ máu tươi của các ngươi mà phục sinh!"
Bộ xương khô cười lớn cuồng ngạo, ánh mắt quét qua các võ giả, nhất là Càn Dương Thu và Hủy Thiên Thánh nữ, đầy vẻ âm u đáng sợ.
"Rống!"
Thoại âm vừa dứt, bộ xương khô há miệng, liên tục phun ra từng đám hắc khí nồng đậm.
Trong nháy mắt, những hắc khí này hóa thành từng con hắc xà, chính là những con hắc xà mà lúc nãy bọn họ đã thấy.
"Thì ra kẻ ra tay ngấm ngầm dọc đường chính là ngươi!"
Hủy Thiên Thánh nữ nhìn thấy những con hắc xà này thì biết ngay bộ xương khô này chính là kẻ bày mưu tính kế.
"Hắc hắc, biết thì sao chứ? Ngay khi bước vào đây thì các ngươi đã không còn đường lui."
Bộ xương khô phát ra tiếng cười lạnh lẽo.
Hắc xà thè lưỡi, nhảy xổ lên, dày đặc tấn công đám người.
Đám người sắc mặt đại biến, trong nháy mắt xuất thủ, bắt đầu chém giết những con hắc xà này.
...
Khác với bọn họ, Tần Diệp lại đang ở trong tranh nhìn chằm chằm vào lão bà câu cá.
Không biết là do lão bà quá tập trung câu cá, hay do Tần Diệp di chuyển quá khẽ mà lão bà không hề ngoảnh lại nhìn hắn một cái.
Hắn nhìn cả tiếng đồng hồ mà lão bà vẫn không hề nhúc nhích.
Tần Diệp ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời vẫn lơ lửng ở vị trí cũ, không hề dịch chuyển.
Cuối cùng, Tần Diệp vẫn là đi đến.
Hắn đến bên cạnh lão bà, lão bà vẫn dán mắt vào phao câu trên mặt hồ, giống như không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tần Diệp.
Tần Diệp nhìn một hồi, cuối cùng mở miệng trước: "Lão bá, không có mồi, cá làm sao mà cắn câu được?"
"Suỵt!"
Lão bà ra hiệu im lặng, rồi nở nụ cười nói: "Ngươi xem, cá, nó đến rồi nè?"
Tần Diệp liếc mắt, thì thấy phao câu quả nhiên đang động, và lão bà giật mạnh cần lên, câu được một con cá lớn màu vàng óng.
Con cá lớn này nhìn cũng phải mấy chục cân, nhưng lão bà lại dễ dàng nhấc lên.
Kỳ quặc hơn là trên lưỡi câu rõ ràng không có mồi, sao cá vẫn có thể cắn câu được?
"Khương Thái Công câu cá, người nguyện cắn câu..."
Tần Diệp khẽ giật mình, Khương Thái Công câu cá để chờ Chu Văn Vương, vậy thì lão bà này đang câu ai?
Thông minh như hắn, sao lại không đoán được, chính mình có lẽ là con cá mà lão bà này muốn câu.
"Lão bá, xem ra ông rất am hiểu đạo câu cá, không mồi vẫn có thể câu được cá, vãn bối không sao bì được."
Tần Diệp hết sức tôn kính nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận