Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1229: Người giết ngươi (length: 8059)

"Nghĩ không ra thân là người được Càn Nguyên Hoàng Triều cung phụng, vậy mà lại tu luyện loại tà công âm độc này."
Tần Diệp một mặt đau đớn nói.
"Hắc hắc, cái gì là chính đạo công pháp, tà đạo công pháp, chỉ cần khiến cho mình trở nên cường đại, lão hủ mới không quan tâm công pháp gì."
Ngọc Dật Tiên thần sắc khinh thường nói.
"Ha ha ha. . ., các ngươi nhìn thấy không? Hoàng thất Càn Nguyên Hoàng Triều đầu nhập vào dị tộc, mất hết mặt mũi nhân tộc, kẻ được hoàng thất cung phụng lại tu luyện tà công, cũng không biết đã giết bao nhiêu người để tu luyện, Càn Nguyên Hoàng Triều muốn diệt vong."
Tần Diệp cười ha hả, tiếng nói truyền khắp toàn bộ hoàng đô.
Cho dù là Càn Nguyên Hoàng Triều muốn ngăn chặn tin tức lan truyền cũng không thể nào, dù là hắn giết hết những người đang xem trên đài, tin tức này cũng không thể nào bị bịt kín.
Cũng không thể vì bịt kín tin tức, mà tàn sát toàn bộ hoàng đô được.
Ngay cả như vậy, cũng không thể bưng bít hoàn toàn, những quan viên kia không thể nào cùng nhau tàn sát, những binh lính kia cũng không thể nào cùng nhau giết được.
Cho nên, tin tức ngày hôm nay, nhất định sẽ triệt để lan truyền đi.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"
Ngọc Dật Tiên nghe được Tần Diệp nói, biến sắc, lúc này thân hình lóe lên, đến đỉnh đầu Tần Diệp, hai tay chộp lấy, hướng phía đầu Tần Diệp chộp tới.
"Phá cho ta!"
Tần Diệp khẽ quát trong miệng, tay phải hướng lên oanh kích mà ra, cùng Ngọc Dật Tiên chạm nhau.
Ầm một tiếng, hai chân Tần Diệp lún sâu xuống mặt đất, Ngọc Dật Tiên cũng bị Tần Diệp đánh lui, lộn mấy vòng trên không trung, mới đứng vững.
"Không ngờ, ngươi lại còn có thực lực như thế."
Ngọc Dật Tiên híp mắt, nhìn chằm chằm Tần Diệp, hắn lại lần nữa đánh giá Tần Diệp vài lần.
"Lão tặc, ngươi trợ Trụ vi ngược, hôm nay ta Tần Diệp cho dù chết ở chỗ này, cũng là anh hùng của nhân tộc, mà ngươi và Càn Nguyên Hoàng Triều nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, mãi mãi bị đóng đinh trên cột nhục nhã."
Tần Diệp căm tức nhìn Ngọc Dật Tiên, đại nghĩa lẫm liệt nói.
Ngọc Dật Tiên nhìn thấy Tần Diệp tức giận như vậy, cũng không có nổi giận, ngược lại cười lạnh liên tục. Nhìn bộ dạng Tần Diệp lúc này, nhất định là biết hôm nay sẽ phải chết ở đây, hắn có gì không vui vẻ.
"Tiểu tử, lão hủ sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy."
Ngọc Dật Tiên cười lạnh một tiếng.
Vút!
Thân hình Ngọc Dật Tiên trong nháy mắt biến mất trước mắt Tần Diệp.
Tần Diệp thần sắc hơi động, phát hiện thân pháp của Ngọc Dật Tiên này phi thường không đơn giản.
Thân pháp của hắn hư vô mờ mịt, một hồi xuất hiện trước mặt Tần Diệp, một hồi lại xuất hiện sau lưng Tần Diệp, căn bản không cách nào bắt được thân ảnh của hắn.
"Thật là thân pháp cao cấp!"
Tần Diệp kinh ngạc không thôi, thân pháp này nhanh như thiểm điện, tuyệt đối là một môn thân pháp cao cấp, cũng không biết lão già này học được ở đâu.
"Ầm ầm!"
Bỗng nhiên, Ngọc Dật Tiên đột nhiên hai tay vồ lấy, như có hàng trăm hàng ngàn cái tàn ảnh hướng về Tần Diệp chộp tới, khiến Tần Diệp không thể phân biệt được ai mới là chân thân.
"Xùy!"
Tần Diệp cười nhạo một tiếng: "Thân pháp của ngươi đúng là thần kỳ vô cùng, trong một nháy mắt liền có thể lưu lại hàng trăm hàng ngàn cái tàn ảnh, làm cho không ai có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả."
"Tiểu tử, dù cho ngươi nhìn ra sự thần kỳ của nó thì sao, ngươi vẫn cứ phải chết đi."
Mỗi một cái tàn ảnh đều mở miệng nói chuyện, vẫn cứ khiến Tần Diệp không cách nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
"Thật sao? Ta ngược lại muốn xem thử ngươi giết ta như thế nào!"
Tần Diệp cười ha ha, sau đó một chỉ điểm ra, đầu ngón tay xuất hiện một đạo bạch quang, như lôi điện xé gió, như dòng điện sắc nhọn, không gì cản nổi, trong nháy mắt đánh trúng vào một thân ảnh.
Ầm một tiếng vang, một thân ảnh bị đánh bay.
Khi tàn ảnh biến mất, người bị đánh bay chính là Ngọc Dật Tiên.
Ngọc Dật Tiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Diệp: "Ngươi. . . Ngươi vậy mà cũng là Võ Hoàng!"
Tần Diệp tuy rằng che giấu cảnh giới, nhưng một chỉ này điều động sức mạnh Võ Hoàng, bị Ngọc Dật Tiên nhận ra.
"Ta cũng không có nói ta không phải Võ Hoàng."
Tần Diệp nhún vai, nói.
"Tiểu tử, cho dù ngươi là Võ Hoàng, lão hủ cũng muốn giết ngươi ở đây!"
Ngọc Dật Tiên hét lớn một tiếng, cả người bay lên không trung, biến thành một cây trường mâu tràn ngập hắc khí, chỉ thấy cây trường mâu dài trăm trượng, phát ra tiếng xì xì xì, từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào mi tâm Tần Diệp.
Hắn đây là muốn chôn vùi cả linh hồn Tần Diệp.
Căn bản không cho Tần Diệp cơ hội chuyển thế, thủ đoạn thật ác độc.
"Đã như vậy, vậy thì tiễn ngươi xuống Địa ngục đi!"
Tần Diệp cười lạnh.
Bịch!
Mi tâm Tần Diệp nứt ra, thiên nhãn trống rỗng xuất hiện, chậm rãi mở ra, từ trong mắt bắn ra một đạo quang mang.
Quang mang đụng vào cây trường mâu từ trên trời giáng xuống, một tiếng ầm vang vang lên, phát ra vụ nổ lớn.
Khi sương mù tan đi, thân hình Ngọc Dật Tiên xuất hiện trong hư không, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có một chút máu tươi, nếu như không phải hắn tại thời điểm nổ cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng rút lui, không thì vừa nổ tung vừa rồi, cho dù hắn không bỏ mình, cũng sẽ bị trọng thương.
"Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?"
Ngọc Dật Tiên trừng mắt Tần Diệp, không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Tần Diệp vậy mà lại xuất hiện con mắt thứ ba, theo hắn biết, chỉ có một chủng tộc có con mắt thứ ba.
Lẽ nào Tần Diệp cũng là dị tộc?
"Kẻ giết ngươi!"
Tần Diệp cười lạnh một tiếng.
"Ha ha ha, lão hủ tung hoành Đông Vực gần ngàn năm, giết người không đến trăm vạn, cũng có vài chục vạn, ngươi chỉ là một thằng nhóc mới lớn, cũng dám khoác lác giết lão hủ!"
Ngọc Dật Tiên hét lớn một tiếng, trên người hắn xuất hiện một pháp tướng khổng lồ.
Điều khiến mọi người bất ngờ là, pháp tướng của Ngọc Dật Tiên lại là một con mãng xà dài mấy chục trượng.
"Quả nhiên không phải người tốt, ngay cả Thiên Địa Pháp Tướng cũng là dã thú như mãng xà."
Tần Diệp không khỏi lắc đầu.
"Tiểu tử, sắp chết rồi mà còn nhiều lời!"
Ngọc Dật Tiên hừ lạnh một tiếng, con mãng xà khổng lồ mở ra cái miệng lớn đầy máu, nhào tới cắn Tần Diệp.
"Muốn ăn ta, ngươi cũng phải có bản lĩnh mới được."
Tần Diệp hừ nhẹ một tiếng, nhìn mãng xà đang lao tới, khóe miệng lộ ra một tia khinh miệt.
Thân hình hắn khẽ động, tránh cú đớp của mãng xà.
"Gào gào! !"
Mãng xà không vồ trúng, gào thét hai tiếng, tiếp tục nhào tới cắn Tần Diệp.
Tần Diệp liên tục lóe mình, hắn cũng tu luyện vài môn thân pháp cao cấp, dù cho Ngọc Dật Tiên cũng không nhìn ra hành tung của Tần Diệp.
Mỗi khi công kích mãng xà chạm tới Tần Diệp trong nháy mắt, thân hình Tần Diệp đều biến mất một cách khó hiểu, khi xuất hiện lần nữa, thì đã ở một hướng khác, khiến Ngọc Dật Tiên khó lòng phòng bị.
"Tiểu tử, có bản lĩnh đừng chạy!"
Ngọc Dật Tiên tức giận nói.
"Không phải ta ngu sao?"
Tần Diệp nhìn Ngọc Dật Tiên, khẽ mỉm cười nói.
"Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể chạy sao?"
Ngọc Dật Tiên bị Tần Diệp chọc giận, chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, sau đó chân phải giậm mạnh xuống đất.
Trong chốc lát, vô tận huyết khí từ trên người hắn tuôn ra như hồng thủy, huyết khí trong nháy mắt đã che phủ cả bầu trời trăm mét, uy áp kinh khủng ép về phía Tần Diệp.
"Đây là muốn khóa chặt ta, hừ! Mơ tưởng!"
Tần Diệp cười lạnh một tiếng, hắn đương nhiên sẽ không để đối phương được như ý, chỉ thấy thân hình hắn khẽ động, xuất hiện bên cạnh Ngọc Dật Tiên, khiến cho không thể nào khóa chặt.
Ngọc Dật Tiên thân hình khẽ động, muốn kéo dài khoảng cách với Tần Diệp, nhưng ngay trong chớp mắt hắn di chuyển, Tần Diệp cũng theo đó lao tới, khiến cho hắn không thể nào thoát được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận