Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1728: Đại chiến đã bắt đầu (length: 7948)

"Giết ta? Vậy thì tốt, hôm nay ta ở ngay chỗ này, ta rốt cuộc muốn xem các ngươi trong đám người này ai có bản lĩnh đó lấy mạng của ta."
Tần Diệp cười lớn một tiếng, hắn ngược lại muốn xem đám người này ai có được năng lực đó.
Nhưng mà, khi thật sự muốn khai chiến, đám người lại câm như hến, vậy mà không có ai động thủ trước.
"Thế nào, không ai động thủ? Cần ta động thủ trước sao?"
Tần Diệp hơi liếc bọn hắn, lạnh nhạt nói.
Thế nhưng vẫn không ai động thủ trước, Tần Diệp cười nhạo nói: "Nguyên lai các ngươi đám dị tộc đều là những kẻ múa mép khua môi, nếu đã quyết tâm tìm đến cái chết, nhưng đều là đồ hèn nhát, ngay cả như các ngươi mà cũng dám ngóc đầu trở lại, không sợ bị người cười rụng răng hàm."
Bị Tần Diệp chế giễu như vậy, đám võ tu dị tộc tức giận không thôi.
Tần Diệp nhìn thì có vẻ suy yếu, nhưng vẫn có chiến lực mạnh mẽ, cho nên không ai dám động thủ trước.
Thiên Vô Đạo con ngươi đảo một vòng, nói với đám cường giả Nhân tộc: "Hôm nay, chúng ta chỉ muốn giết Tần Diệp, không liên quan đến người khác."
Một đám cường giả Nhân tộc biến sắc, bàn luận với nhau, tình thế phát triển đến mức này, một trận đại chiến là không thể tránh khỏi.
Không ít cường giả Nhân tộc sau khi suy nghĩ, chọn cách lùi về sau, thực lực của những dị tộc này quá mạnh, bọn hắn căn bản không phải đối thủ.
Nhưng, cũng không phải là tất cả, có không ít thanh niên nhiệt huyết không để ý tới sự can ngăn của các bậc trưởng bối, dũng cảm đứng ra muốn cùng Tần Diệp kề vai chiến đấu.
"Ha ha ha, trận đại chiến này sao có thể thiếu ta?"
Hỏa Tôn cười ha hả một tiếng, từ trong đám người đi ra, đứng về phía Tần Diệp.
Hỏa Tôn đứng ra khiến mọi người kinh ngạc, lần trước đại quân Thiên Vũ tộc tấn công Đông Vực, thân là thành chủ thành Thiên Hỏa, Hỏa Tôn vì tránh một trận đại chiến mà tự mình cùng đại quân Thiên Vũ tộc đạt thành hiệp nghị, chuyện này sớm đã truyền đi.
Tuy Hỏa Tôn ban đầu là vì thành Thiên Hỏa, không muốn tâm huyết cả đời gây dựng thành Thiên Hỏa bị hủy hoại, nhưng cách làm này đã bị không ít người lên án, trong thâm tâm không ít nhân tộc Đông Vực đã mắng Hỏa Tôn, cho rằng hắn tham sống sợ chết.
Nhưng giờ đây, đối mặt với rất nhiều cường giả dị tộc, Hỏa Tôn lại dũng cảm đứng lên, thật ngoài dự kiến của mọi người.
Phải biết, những cường giả dị tộc mà lần này đối mặt không hề yếu, thậm chí còn mạnh hơn việc đối mặt với cả triệu quân dị tộc, chẳng lẽ Hỏa Tôn đã sửa đổi tính tình?
"Hỏa Tôn, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi?"
Thiên Vô Đạo nhìn Hỏa Tôn ra, hiển nhiên có chút bất ngờ, hắn biết Hỏa Tôn dạo này qua lại rất gần với Tần Diệp, nhưng không ngờ ngay cả tính cách tham sống sợ chết cũng đã thay đổi.
"Ta thân là thành chủ thành Thiên Hỏa, vốn dĩ nên bảo vệ một phương bình an, lần trước ta rút lui, lần này ta sẽ đứng lên, dù phải chết ở đây, cũng sẽ không lùi bước!"
Thanh âm của Hỏa Tôn vang vọng khắp nơi, khiến mọi người đều lộ vẻ kinh động.
"Dị tộc dã tâm bừng bừng, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta, vì bảo vệ Đông Vực, chúng ta phải đứng ra, đuổi tận giết tuyệt lũ dị tộc này!"
"Vì sự bình yên của Đông Vực, dù ta chết cũng không có gì đáng tiếc."
"Ta..."
"Ta..."
Trong lúc nhất thời, không ít người bị Hỏa Tôn lay động, rất nhiều cường giả Nhân tộc đứng dậy, họ hoặc mặc trang phục lộng lẫy, hoặc giản dị mộc mạc, hoặc cả tông môn hoặc gia tộc, hoặc là đơn lẻ một mình.
Hơn một nửa cường giả Nhân tộc đã đứng dậy.
Thấy nhiều cường giả Nhân tộc đứng ra như vậy, Tần Diệp cười, xem ra nhân tộc cũng không thiếu những người anh hùng, dù biết rõ lần này đứng ra rất có thể sẽ chết, nhưng vẫn có rất nhiều người dũng cảm đứng lên, có thể thấy Đông Vực vẫn chưa hết hy vọng.
"Náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu ta được."
Lạc Kiếm công tử mỉm cười bước ra.
Sắc mặt Lạc Kiếm công tử hơi tái nhợt, trải qua trị thương đơn giản vừa rồi, tuy chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng khá hơn bảy tám phần.
"Xem ra ta cũng không phải đơn độc chiến đấu."
Tần Diệp mỉm cười, hắn rất vui mừng, Đông Vực vẫn còn có thể cứu, tương lai Đông Vực sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn.
Hắn nói với những võ tu Nhân tộc vừa đứng ra: "Các ngươi lùi về sau, đối phó những người này, một mình ta là đủ."
Đám võ tu Nhân tộc bất đắc dĩ lùi ra, Tần Diệp lại bảo tam nữ cùng Hỏa Tôn, Lạc Kiếm công tử cùng lui ra, hôm nay hắn muốn quét ngang tất cả, cho dị tộc một bài học.
"Ai đến trước?"
Tần Diệp liếc mắt hỏi.
"Bản hoàng đến trước chiếu cố ngươi!"
Trong hư không, âm thanh của Đại điện chủ như sấm vang, vừa rồi hắn bị Tần Diệp đánh bay một quyền, mất hết thể diện, đương nhiên muốn đòi lại.
Chỉ thấy hắn cầm cổ kiếm trong tay, vung kiếm chém ra một đạo kiếm quang sáng chói, thẳng đến Tần Diệp, một kiếm này chém ra khiến cả không gian rung chuyển kịch liệt.
Một kiếm này, ẩn chứa linh lực vô thượng của Đại điện chủ.
"Tốt, đã ngươi muốn đến đưa mình đến chỗ chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Đối mặt với thế công ngập trời của Đại điện chủ, Tần Diệp vẫn không động đậy, đôi mắt sâu như biển, đến khi thế công của đối phương sắp ập xuống, hắn mới thật sự hành động.
Trong khoảnh khắc, linh lực vô tận từ thân Tần Diệp bắn ra, ngưng tụ thành một cự thủ vô song, trên cự thủ này, tựa hồ có các pháp tắc huyền diệu của Chư Thiên Vạn Giới lưu chuyển, dường như bàn tay khổng lồ này có thể xé rách mọi thứ.
"Ầm!" Một tiếng nổ vang trời, cự thủ của Tần Diệp hung hăng túm lấy kiếm quang đang đánh tới, dùng sức bóp, kiếm quang lập tức bị nghiền nát, bùng nổ ra ánh sáng chói lọi.
Thân thể Tần Diệp chỉ hơi lay động một chút, ngược lại Đại điện chủ bị dư chấn quét trúng, lùi lại mấy bước, mỗi bước đều để lại dấu vết sâu hoắm trong hư không.
"Haiz, dù Tần Diệp có suy yếu, thì Đại điện chủ của Ám Vũ Điện này vẫn không phải đối thủ."
"Võ Thánh dù sao vẫn là Võ Thánh!"
Vô số cường giả đang quan chiến, dù là Nhân tộc hay dị tộc đều lộ vẻ kinh ngạc, việc Tần Diệp đánh bay Đại điện chủ bằng một quyền trước đó, có thể nói là Tần Diệp có yếu tố đánh lén, dù sao lúc đó ra tay đột ngột, có thể Đại điện chủ không đủ chuẩn bị nên mới bị Tần Diệp đánh lén thành công.
Nhưng hiện tại lại là giao thủ công khai, Đại điện chủ lại là người ra tay trước, nhưng vẫn bị Tần Diệp đánh lui, điều này rõ ràng cho thấy, dù Tần Diệp suy yếu, vẫn không phải đối thủ mà Đại điện chủ có thể đương đầu.
"Giết!"
Đại điện chủ lần nữa tấn công Tần Diệp, cổ kiếm bộc phát uy thần vô địch, hàng vạn kiếm quang chém xuống.
Tần Diệp đứng đó, tựa một vị thần mặc cho kiếm quang giáng xuống, đợi kiếm quang đến trước người, lúc này mới đón đỡ.
Tần Diệp trực tiếp động thân, lao tới, dùng nhục thân trực tiếp va vào kiếm quang.
Một kích cứng đối cứng, dù mạnh như Đại điện chủ, sắc mặt cũng hơi tái đi.
Hắn rõ ràng suy yếu như vậy, tại sao vẫn còn mạnh mẽ như thế?
"Phịch" một tiếng, Tần Diệp dùng nhục thân trực tiếp va nát kiếm quang, ngay sau đó hắn liền xông thẳng về phía Đại điện chủ.
"Cái gì, ngươi... không phải đang suy yếu sao?"
Mặt Đại điện chủ đỏ bừng, vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm vào Tần Diệp.
"Dù ta có suy yếu thế nào, giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay."
Tần Diệp vẻ mặt trào phúng, xông thẳng tới chỗ Đại điện chủ.
"Giết!"
Đại điện chủ gầm lên một tiếng, cả người như thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế vô song, cổ kiếm trong tay hóa ra vô số kiếm ảnh, bao phủ về phía Tần Diệp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận