Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 452: Phía sau có cá lớn (length: 8868)

Chỉ thấy đội tuần tra quan binh mặc giáp sắt, toàn thân toát ra sát khí nồng đậm, rõ ràng là tinh nhuệ đã trải qua huyết chiến mới có thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ như vậy.
Đám quan binh vốn đang tuần tra, nhận được báo án liền nhanh chóng đến đây, bọn hắn cũng thấy lạ, giờ này ở thành Thanh Phong mà còn có người dám gây rối.
Tuy nói thành Thanh Phong bây giờ là nơi cá lớn cá bé lẫn lộn, nhưng thật sự chẳng mấy ai dám ở đây làm loạn.
Bọn họ đều là đám tinh nhuệ trăm trận bảo vệ thành Tây Hoa lần trước, vừa mới được điều đến thành Thanh Phong, đây là cơ hội mà bao tướng sĩ mong còn chẳng được, nên bọn họ rất quý trọng.
Dù ở thành Thanh Phong rất an nhàn, nhưng lại ít có cơ hội lập công. Không có cơ hội lập công, làm sao có thể được thăng chức.
Vì vậy, vừa nghe có người đánh nhau trên phố, bọn họ liền hùng hổ chạy tới.
Bọn họ tất nhiên cũng nhận ra đối phương là người trong tông môn, nhưng bọn họ chẳng sợ chút nào, nơi này là thành Thanh Phong, là rồng cũng phải cuộn lại, hổ cũng phải nằm xuống.
Kẻ cầm đầu là một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, hắn cau mày nhìn gã công tử trẻ tuổi, quát: "Ai dám hành hung ở thành Thanh Phong? Còn không mau thả người!"
"Coi như họ đến kịp lúc, sư huynh, nữ tử này được cứu rồi."
Vũ Huyên Nhi mừng rỡ nói, thực tình vui cho nữ tử này thoát nạn.
Tần Diệp nhìn Vũ Huyên Nhi, khẽ lắc đầu, sư muội vẫn còn quá ngây thơ, gã công tử trẻ tuổi kia chẳng lẽ không biết thành Thanh Phong là do Thanh Phong Tông cai quản sao?
Chỉ cần hắn không phải người ngốc, tất nhiên là biết.
Đã biết, mà vẫn dám ngang nhiên ra tay trên đường phố, chứng tỏ hắn rất có thế lực, biết phủ thành chủ Thanh Phong không dám làm gì hắn.
"Sư huynh, huynh hình như không nghĩ vậy?"
Vũ Huyên Nhi trợn mắt nhìn, hỏi.
"Sư muội, muội cứ xem tiếp đi, có lẽ lát nữa sẽ có bất ngờ đấy."
Tần Diệp chậm rãi nói.
"Vâng."
Vũ Huyên Nhi đáp lời, lại nhìn xuống lầu.
Gã công tử trẻ tuổi cũng không thả người, mà là từ trong đám thủ hạ hắn mang tới, bước ra một tên, nhìn đám binh lính tuần tra kia, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường, nói: "Vị này là con trai của tông chủ Cự Kiếm Phái, Qua Cao Siêu."
Kẻ lĩnh đội cười khẩy một tiếng, nói: "Con trai của tông chủ Cự Kiếm Phái thì sao? Dù tông chủ đến đây cũng phải tuân thủ quy củ của thành Thanh Phong."
"Ha ha, bản công tử luôn luôn tuân thủ quy củ của thành Thanh Phong, chỉ là bắt một con tiện tỳ, làm sao? Các ngươi cũng muốn quản sao?"
Gã công tử trẻ tuổi kia chính là Qua Cao Siêu, hắn nghiêng đầu nhìn kẻ cầm đầu đội quân.
"Ngươi xác định nữ tử này là nô tỳ của ngươi sao?"
Kẻ lĩnh đội hỏi.
"Đâu phải. Bất quá lát nữa, bản công tử biết dùng tiền mua cô ta về thôi."
Qua Cao Siêu cười nhạo một tiếng, nói.
"Đã hiện tại còn chưa phải nô tỳ của ngươi, còn không thả người."
Kẻ lĩnh đội nghiêm nghị nói.
"Nếu bản công tử không thả thì sao?"
Qua Cao Siêu lạnh lùng nói.
"Chưa từng có ai dám làm càn ở thành Thanh Phong, mặc kệ các ngươi là ai, chỉ cần vi phạm quy củ thành Thanh Phong, chúng ta đều có quyền xử lý."
Kẻ lĩnh đội vung tay lên, đám thủ hạ bộc phát sát khí, giơ binh khí nhắm vào bọn hắn.
"Hừ! Bản công tử ở ngay đây, các ngươi dám động thủ sao?"
Qua Cao Siêu cười lạnh.
"À! Ngươi vẫn là kẻ đầu tiên dám ngông cuồng như vậy, các huynh đệ bắt hết chúng nó lại!"
Kẻ lĩnh đội tiến lên hai bước, trường kiếm đâm thẳng vào Qua Cao Siêu, khí thế kinh người, uy lực vô song.
Kẻ lĩnh đội này cũng là một võ giả vừa mới bước vào Tiên Thiên cảnh, trách không được có thể được điều đến thành Thanh Phong.
Tần Diệp thấy cảnh này cũng khẽ gật đầu, kẻ lĩnh đội này coi như không tệ, tuy thiên phú hắn thấy cũng không quá xuất sắc, nhưng chỉ bằng hắn dám cùng người trong tông môn giao chiến, có thể thấy được dũng khí của hắn.
"Hừ! Thì ra cũng chỉ là một Tiên Thiên võ giả, dù vậy ngươi cũng không phải là đối thủ của bản công tử."
Qua Cao Siêu hừ lạnh một tiếng, toàn thân khí thế bùng nổ, hai tay vung cự kiếm, liền chém tới hắn.
Kẻ lĩnh đội biến sắc, vội vàng đổi đâm thành đỡ.
Một tiếng "Coong" vang lên, trường kiếm trong tay đứt gãy, cả người hắn bị đánh bay ra ngoài.
Qua Cao Siêu muốn thừa thắng xông lên lần nữa, đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy tới, la lớn: "Dừng tay!"
Người chạy đến là phó thành chủ phủ thành chủ, vì thành Thanh Phong mở rộng, thành chủ Thanh Phong quản lý không xuể, thế là lại đặt thêm hai phó thành chủ.
Lão giả chạy tới lúc này chính là một trong hai phó thành chủ thành Thanh Phong, Đỗ Trữ.
Đỗ Trữ vội vàng chạy tới, hướng Qua Cao Siêu thở dài nói: "Qua công tử, xin đừng gây rối nữa, tiếp tục gây rối thì mặt mũi ai cũng khó coi."
Kẻ lĩnh đội đứng lên, đi đến bên Đỗ Trữ, nói: "Phó thành chủ, người này công nhiên hành hung, lẽ ra phải bắt."
"Ngươi biết hắn là ai không? Mà dám nói bắt? Ngươi không muốn sống à."
"Hừ! Chẳng phải là người Cự Kiếm Phái thôi sao? Thành Thanh Phong ta có lý gì mà sợ Cự Kiếm Phái hắn?"
"Thành Thanh Phong tự nhiên không sợ, nhưng là hắn, ai, ta nói cho ngươi."
Đỗ Trữ ghé vào tai hắn nói thầm một hồi, sắc mặt của kẻ lĩnh đội thay đổi liên tục, từ tức giận ban đầu chuyển thành bất lực.
"Rút lui!"
Kẻ lĩnh đội vung tay, bất đắc dĩ chuẩn bị dẫn người rời đi.
"Bản công tử còn chưa lên tiếng, ai cho phép các ngươi đi?"
Qua Cao Siêu đi đến trước mặt kẻ lĩnh đội, vỗ vỗ mặt hắn, đắc ý nói: "Giờ biết thân phận của bản công tử rồi chứ, vừa nãy nếu không phải lão già này tới, ngươi đã chết dưới kiếm của bản công tử rồi."
"Nếu ngươi muốn đi cũng được, quỳ xuống dập đầu ba cái cho bản công tử, gọi ba tiếng gia gia!"
Qua Cao Siêu được một tấc lại muốn tiến một thước nói.
"Ngươi—"
Kẻ lĩnh đội giận dữ nhìn Qua Cao Siêu, sắc mặt biến thành tím tái.
"Qua công tử, nể mặt lão phu, vẫn nên thả bọn họ đi đi."
Đỗ Trữ khẩn cầu.
"Mặt mũi của ngươi, ngươi có mấy cái mặt mũi? Thành chủ Thanh Phong trước mặt lão tử cũng không dám nói lớn tiếng, chỉ bằng một phế vật ngay cả Tiên Thiên cảnh còn chưa đạt như ngươi sao?"
Đỗ Trữ nghe lời này, vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không có cách nào, chỉ vì kẻ này đừng nói hắn, chính là thành chủ đại nhân cũng không thể trêu vào.
"Xem ra phía sau thật sự có cá lớn."
Trước đó, Tần Diệp đã lờ mờ đoán ra người này dám ngang ngược như vậy, nhất định là có người chống lưng.
Mới đầu còn tưởng là thành chủ Thanh Phong, giờ xem ra không phải hắn, mà là một kẻ khác hoàn toàn.
Có thể khiến thành chủ Thanh Phong kiêng kỵ, điều này khiến Tần Diệp vô cùng tò mò.
Sắc mặt kẻ lĩnh đội trở nên vô cùng khó coi, nhưng nghĩ đến thân phận người nọ, hắn chỉ có thể nhẫn nhục. Lúc hắn sắp quỳ xuống thì một tiếng quát vang lên.
"Hừ! Khinh người quá đáng!"
Bỗng nhiên một thân ảnh, bay vọt ra, trường kiếm nhắm thẳng vào Qua Cao Siêu.
Đó là một nữ tử, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mày ngài mắt phượng tinh xảo như vẽ, da thịt trắng như tuyết, nhất là đôi mắt sáng long lanh.
Sau đó lại có một thân ảnh khác lao ra giữa sân, kéo nữ tử lại, quở trách: "Tiểu muội, lai lịch của người này e rằng không nhỏ, chúng ta mới đến, ngàn vạn lần không thể gây chuyện."
Hai người kia chính là người quen của Tần Diệp, huynh muội Liễu thị.
Hai người bọn họ được Tần Diệp đưa về Thanh Phong Tông, trở thành đệ tử nội môn, hôm nay hai người định đi dạo thành Thanh Phong một vòng, nào ngờ gặp phải cảnh tượng này.
Liễu Mộng Trúc thật sự không nhịn được, liền xông ra.
Thấy muội muội xông lên, Liễu Tử Mặc tất nhiên không yên tâm, chỉ đành đi theo tới.
Qua Cao Siêu vừa nhìn thấy Liễu Mộng Trúc, hai mắt liền sáng lên, khóe miệng còn chảy xuống một chút nước miếng.
Hắn cũng đã gặp qua không ít phụ nữ, nhưng so với Liễu Mộng Trúc thì đám nữ nhân kia đơn giản chỉ là hạng phấn son tầm thường, lập tức cũng cảm thấy con tiện tỳ kia không còn gì hay, không còn hứng thú.
"Thú vị đấy, ta ngược lại muốn xem, kẻ nào rốt cuộc là kẻ đứng sau chống lưng cho hắn."
Nhìn thấy huynh muội Liễu thị xuất hiện, Tần Diệp mỉm cười, hắn quả nhiên không nhìn lầm nàng, nàng rất nghĩa hiệp, hơn nữa thiên phú lại cao hơn người anh không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận