Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1589: Lực áp Ma Tôn (length: 7987)

Vừa dứt lời, Doanh Ngọc Mạn một ngón tay điểm ra.
"Ầm!"
Bàn tay lớn của Dạ Xoa Ma Tôn va chạm với ngón tay của Doanh Ngọc Mạn, phát ra một tiếng vang thật lớn, sau đó bàn tay lớn của Dạ Xoa Ma Tôn trong nháy mắt nổ tung.
"A!"
Dạ Xoa Ma Tôn hét thảm một tiếng, thân hình cấp tốc lùi lại.
Máu tươi từ chỗ cánh tay đứt gãy của Dạ Xoa Ma Tôn phun ra ngoài, toàn bộ cánh tay của Dạ Xoa Ma Tôn đều bị nát vụn.
Đám người thấy thế, tất cả đều sợ ngây người, bọn hắn tất cả đều không nghĩ tới Doanh Ngọc Mạn vậy mà cường đại như vậy, chỉ một ngón tay liền phá tan công kích của Dạ Xoa Ma Tôn, đồng thời còn hủy toàn bộ cánh tay của Dạ Xoa Ma Tôn.
Thực lực thế này cũng không khỏi quá kinh khủng.
"Cái này... Cái này sao có thể?"
Có người cao giọng kinh hô.
"Tuyệt đối không thể!"
Một trong số các trưởng lão của Vô Cực Tông sau khi thấy, cũng là khó có thể tin kêu lên.
"Nàng này thực lực thật là khủng khiếp!"
Tông chủ Vô Cực Tông nhướng mày, thực lực của Doanh Ngọc Mạn vượt ngoài dự liệu của hắn.
"Đây chính là thân truyền đệ tử của Tần tông chủ? Lợi hại như vậy..."
Có người ngơ ngác nói.
Dạ Xoa Ma Tôn nhìn cánh tay đứt gãy, mười phần tức giận, mình thậm chí ngay cả một cái nữ hài chưa đầy hai mươi tuổi công kích cũng không tiếp nổi, sau này mình còn mặt mũi nào tại Đông Vực xuất hiện.
"Tiểu nha đầu, ngươi chọc giận bản tôn!"
Dạ Xoa Ma Tôn trầm giọng nói, trong hai mắt ngùn ngụt sát khí, nhiệt độ xung quanh lập tức chợt hạ xuống.
"Ồn ào!"
Doanh Ngọc Mạn cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, xuất hiện trước mặt Dạ Xoa Ma Tôn, trực tiếp vung chưởng đánh ra.
Doanh Ngọc Mạn mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng là được Tần Diệp truyền thụ, đồng thời tu luyện trong Tu Luyện Quán, tiến bộ thần tốc.
Nàng có thể nói là người tiến bộ nhanh nhất trong các đệ tử của Tần Diệp, hiện tại đã là nửa bước Võ Hoàng cảnh, chỉ thiếu chút nữa là Võ Hoàng cảnh.
Nếu như không phải lần này Vô Cực Tông đột kích, nàng đã đột phá đến Võ Hoàng cảnh.
Trước khi rời đi, Tần Diệp đã cho nàng không ít cao cấp đan dược, đột phá đối với Doanh Ngọc Mạn mà nói cũng không phải là việc khó.
Dạ Xoa Ma Tôn mặc dù cũng là nửa bước Võ Hoàng, nhưng là giữa hắn và Doanh Ngọc Mạn vẫn có không ít chênh lệch, hai người giao thủ một cái liền lộ rõ.
"Phốc phốc!"
Trong nháy mắt giao thủ, Dạ Xoa Ma Tôn đã bị đánh bay, rút lui mấy trăm mét.
"Hừ!"
Thông qua hai lần giao thủ này, Dạ Xoa Ma Tôn phát giác thực lực của Doanh Ngọc Mạn rất mạnh mẽ, nếu mình không toàn lực liều mạng, có lẽ sẽ bại dưới tay Doanh Ngọc Mạn.
Dạ Xoa Ma Tôn tế ra một thanh trường đao, trường đao toàn thân đen như mực, tản ra ánh sáng đen lạnh lẽo.
"Ông!"
Trong nháy mắt trường đao xuất hiện, liền phát ra những tiếng kêu ông minh.
"Đến chiến!"
Dạ Xoa Ma Tôn thét dài một tiếng, một cỗ sát ý lăng liệt bùng nổ ra.
Một đao bổ ra, đao mang sôi trào mãnh liệt, như mưa to gió lớn trút xuống.
Đao mang xẹt qua hư không, lưu lại một tiếng rít chói tai, nhanh như chớp hướng về phía Doanh Ngọc Mạn chém tới.
Dù sao Dạ Xoa Ma Tôn cũng là một vị nửa bước Võ Hoàng, mà lại tu luyện hơn một ngàn năm, vừa ra tay chính là kinh thiên động địa.
Đao thế mênh mông, uy lực đáng sợ vô cùng, một đao này có thể phá núi, có thể xẻ đất, có thể đảo ngược biển.
"Muốn chết!"
Doanh Ngọc Mạn thần sắc bình tĩnh, bàn tay nhỏ của nàng vươn ra, đón lấy đao mang của Dạ Xoa Ma Tôn.
Đám người kinh ngạc không thôi, Doanh Ngọc Mạn vậy mà dùng tay không nghênh chiến Dạ Xoa Ma Tôn, đây rốt cuộc là tự tin hay là ngu xuẩn đâu?
Ngọc thủ của Doanh Ngọc Mạn óng ánh sáng long lanh, giống như ngọc mỹ tạo hình, nhưng mà một bàn tay nhỏ xinh đẹp như vậy lại ẩn chứa năng lượng đáng sợ nhất trong thiên địa này.
Theo một chưởng của Doanh Ngọc Mạn vỗ ra, một cỗ năng lượng cuồng bạo oanh kích ra.
"Ầm!" một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt tiếp xúc, đao mang liền bị đánh tan.
"Càn rỡ!"
Dạ Xoa Ma Tôn thấy cảnh này, phẫn nộ đến cực điểm, hét lớn một tiếng, trường đao trong tay lần nữa vung lên, đao mang chưa ra, khí tức kinh khủng cũng đã bắt đầu tràn ngập ra.
Dạ Xoa Ma Tôn tức giận chém ra một đao chí cường, một đao hoành không, phảng phất như chẻ đôi cả thiên địa, uy thế dù cho ngay cả không ít lão tổ Võ Hoàng cảnh của Vô Cực Tông đều phải mở mắt ra.
"Thật là lợi hại một đao!"
Một vị lão tổ Võ Hoàng cảnh của Vô Cực Tông kinh ngạc lên tiếng.
"Chỉ là đáng tiếc chưa đột phá Võ Hoàng."
Một vị lão tổ Võ Hoàng cảnh khác cảm khái một tiếng, hiển nhiên một đao kia mặc dù kinh diễm đến hắn, nhưng dù sao Dạ Xoa Ma Tôn không đột phá đến Võ Hoàng, vẫn không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Đúng lúc này, trong tay Doanh Ngọc Mạn xuất hiện một thanh trường kiếm.
Khóe miệng Doanh Ngọc Mạn hơi cong lên, một kiếm vung ra, uy thế ngay cả đao mang đánh tới đều ảm đạm phai mờ.
Kiếm khí phá không mà ra, trong nháy mắt bao phủ đao mang chém tới.
Rầm rầm rầm...
Dưới sự nghiền ép của kiếm khí, đao mang không thể địch lại trong nháy mắt vỡ nát, kiếm khí vẫn không hề biến mất, tiếp tục hướng về Dạ Xoa Ma Tôn chém tới.
Dạ Xoa Ma Tôn kinh ngạc một chút, sau đó thân hình lóe lên, xuất hiện ở hơn mấy ngàn mét.
Nhưng mà, những đồ tử đồ tôn mà hắn mang tới dưới kiếm khí bá đạo vô song này, căn bản không kịp chạy trốn, liền bị kiếm khí khủng bố bao phủ, biến thành bột mịn.
Kiếm khí còn lại đánh vào một chiếc chiến thuyền, chiếc chiến thuyền kia phòng ngự bên trên mặc dù chặn kiếm khí, toàn bộ chiến thuyền cũng bị lực lượng khổng lồ đẩy lùi mấy trăm mét.
Một kiếm này của Doanh Ngọc Mạn, cũng không phải Tần Diệp truyền thụ, mà là nàng tự mình sáng tạo sau khi đi theo Tần Diệp học hỏi, quan sát đông đảo công pháp, đem quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp các loại công pháp mà nàng nhìn thấy dung hợp lại với nhau, rồi sáng tạo ra bộ kiếm pháp này.
Lúc đầu nàng muốn dâng bộ kiếm pháp này cho Tần Diệp, chỉ là Tần Diệp đi Cửu U không gian, lúc này mới không cho Tần Diệp thấy được.
Nàng đặt tên cho bộ kiếm pháp kia là Hồng Tụ kiếm pháp, bây giờ đã sáng tạo ra tám kiếm, vừa rồi thi triển là kiếm thứ ba.
Doanh Ngọc Mạn không chuẩn bị buông tha Dạ Xoa Ma Tôn, mà là lần nữa chém ra một kiếm, đây là kiếm thứ tư mà nàng tự sáng tạo.
Một kiếm này, bá đạo đến cực điểm, đã ngộ ra được áo nghĩa kiếm pháp, kiếm pháp chi tinh diệu đã đạt đến đỉnh phong.
Dưới một kiếm kinh thiên này, dù là Dạ Xoa Ma Tôn nửa bước Thiên Võ Hoàng cảnh cũng không thể ngăn cản.
Ngay thời khắc mà Dạ Xoa Ma Tôn tính mạng như treo trên sợi tóc, trên người Dạ Xoa Ma Tôn đột nhiên xuất hiện hắc quang bao phủ toàn thân, hiện ra một tầng thiết giáp màu đen.
"Keng" một tiếng vang thật lớn, kiếm mang dừng ở trên thiết giáp, hỏa hoa văng khắp nơi, vậy mà lại có thể chặn được kiếm khí.
"Ha ha ha, bản tôn có bảo giáp Thiên cấp hộ thân, chút kiếm pháp này sao có thể làm bị thương được bản tôn!"
Dạ Xoa Ma Tôn nhìn thấy kiếm khí không phá được thiết giáp, cười ha hả, càn rỡ đến cực điểm.
"Bây giờ nên đến lượt bản tôn phản công."
Vừa dứt lời, thân thể Dạ Xoa Ma Tôn liền biến mất.
Khi hắn lại một lần nữa xuất hiện, thân thể của hắn đã xuất hiện sau lưng Doanh Ngọc Mạn, không chút do dự chém ra một đao, không một tiếng động chém về phía yếu huyệt sau lưng Doanh Ngọc Mạn, cho Doanh Ngọc Mạn một kích trí mạng.
Một đao kia nhanh vô cùng, tốc độ còn nhanh hơn cả lôi điện gấp trăm lần, đánh về phía yếu huyệt của Doanh Ngọc Mạn, tàn nhẫn vô tình, một chút không nương tay, có thể thấy được hắn thật sự phẫn nộ, đã mặc kệ cái gì ma nô hay không ma nô, chỉ muốn giết Doanh Ngọc Mạn.
Nhưng mà, dù cho tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Doanh Ngọc Mạn, có lẽ ngay khoảnh khắc hắn biến mất, Doanh Ngọc Mạn đã đoán được hắn sẽ xuất hiện sau lưng mình.
Trong một sát na đó, Doanh Ngọc Mạn đã xoay người, trường kiếm quét ngang, chặn công kích của hắn, sau đó thân kiếm vung lên, kiếm khí như sóng triều trong nháy mắt hướng về Dạ Xoa Ma Tôn bao phủ tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận