Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 756: Loan Loan (length: 8294)

"Hì hì, tỷ tỷ cũng không phải yêu nữ nha."
Một giọng nói quyến rũ động lòng người vang lên.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hoàng Phủ Các rút kiếm, mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Nữ tử thần bí này vừa nãy tuy có nói, nhưng giọng nàng dường như đến từ bốn phương tám hướng, không tài nào phân biệt được chỗ nàng ẩn thân.
"Tiểu ca ca trông khá đấy, chỉ hơi hung dữ, thế này bản cô nương không thích lắm."
"Bất kể ngươi là ai, chúng ta không sợ ngươi đâu."
Hoàng Phủ Các lớn tiếng nói.
"Thật sao?"
Đúng lúc này, một thiếu nữ áo trắng như tuyết, chân trần dưới váy đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Yêu nữ xem kiếm!"
Hoàng Phủ Các hừ lạnh một tiếng, vung trường kiếm đâm tới thiếu nữ.
"Ha ha ha..."
Đúng lúc này, thiếu nữ lại cười khanh khách.
Hoàng Phủ Các vừa xông lên trước bỗng rớt kiếm, hai tay ôm đầu, mặt nhăn nhó.
"Yêu nữ!"
Hoàng Phủ Hân Nguyệt phi thân vung kiếm đâm về thiếu nữ, nhưng nàng áo trắng kia vụt một cái đã bay lên giữa không trung, không hề trúng chiêu.
Hoàng Phủ Hân Nguyệt giận dữ: "Mau thả ca ca ta ra, không thì ta gọi sư phụ đối phó ngươi."
"Khanh khách, tiểu muội muội, bé tẹo đã bắt đầu hồ giả hổ uy."
Thiếu nữ áo trắng cười khanh khách, không hề sợ hãi.
"Ngươi yên tâm, hắn chỉ đang rơi vào ảo giác, không hề bị thương."
Hoàng Phủ Hân Nguyệt nhìn Hoàng Phủ Các, thấy quả thật huynh ấy đang lạc trong ảo cảnh, hai mắt đỏ ngầu, ra sức vung tay như đang giết địch.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Đây là địa bàn của sư phụ ta."
Hoàng Phủ Hân Nguyệt tuy thấy ca ca tạm thời không sao, nhưng cũng biết yêu nữ này có chút đáng sợ, nên muốn mượn danh sư phụ để dọa nàng ta lui.
Thiếu nữ áo trắng cười hì hì, chẳng hề thấy sợ, ngược lại toát ra vẻ tà mị.
"Tiểu muội muội, ngươi muốn dùng sư phụ ngươi để dọa ta sao? Bản cô nương sợ quá nha."
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của nàng, rõ ràng chẳng hề sợ hãi.
"Ngươi..."
Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Hân Nguyệt nản lòng.
"Khanh khách, nha đầu bé, chút thực lực đó của ngươi cũng dám đi liều mạng với dị tộc."
Thiếu nữ áo trắng cười khanh khách, khiến Hoàng Phủ Hân Nguyệt mặt mày ủ dột, suýt chút khóc òa.
"Ha ha ha..."
Thiếu nữ áo trắng lại cất tiếng cười dễ nghe.
Rồi thân hình nàng biến mất trong nháy mắt, đến lúc xuất hiện lại đã đứng trước mặt Hoàng Phủ Hân Nguyệt.
"A..."
Hoàng Phủ Hân Nguyệt sợ hãi lùi lại mấy bước.
"Tiểu muội muội, ngươi cũng ngốc thật đấy, tiếc là thiên phú chẳng ra gì."
Thiếu nữ áo trắng cười đùa nói.
"Ngươi..."
Hoàng Phủ Hân Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm yêu nữ, hận không thể vung kiếm ám sát nàng.
"Nàng chắc là người của sư phụ ngươi."
Đao Vương thấy Hoàng Phủ Hân Nguyệt tức giận, lên tiếng nhắc nhở.
Người của sư phụ?
Hoàng Phủ Hân Nguyệt ngơ ngác, yêu nữ này sao có thể là người của sư phụ?
Những nữ nhân bên cạnh sư phụ nàng đều biết cả, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có khả năng, nếu không phải người của sư phụ thì sao dám xuất hiện ở đây.
"Thật là hết hứng!"
Bị Đao Vương nói toạc thân phận, thiếu nữ áo trắng không khỏi lẩm bẩm.
Nàng vỗ tay một cái, Hoàng Phủ Các đang rơi vào ảo giác liền lập tức tỉnh táo.
"Ca, huynh không sao chứ?"
Hoàng Phủ Hân Nguyệt lo lắng hỏi.
"Tiểu muội, ta không sao."
Hoàng Phủ Các vỗ ngực, vẫn còn hoảng sợ.
Nhìn thiếu nữ áo trắng, ánh mắt hắn đầy vẻ kinh hãi, trong ảo cảnh kia, hắn đã trải qua những điều đáng sợ nhất đời.
Thiếu nữ này đúng là yêu nữ.
Thiếu nữ áo trắng liếc hai huynh muội một cái, liền mất hứng, ngược lại nàng thấy Đao Vương khá thú vị.
"Thực lực của ngươi không tệ, đánh với ngươi một trận chắc sẽ rất thú vị."
Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng nói.
"Thực lực cô nương mạnh phi thường, bản tọa cũng không chắc thắng, nhưng bản tọa đoán, cô nương không xuống núi vô duyên vô cớ, chắc có việc quan trọng hơn cần làm."
Đao Vương thản nhiên nói, hiển nhiên đã nhìn thấu ý đồ của thiếu nữ áo trắng.
"Thôi đi, nói chuyện với ngươi không thú vị."
Thiếu nữ áo trắng liếc hắn một cái.
Ánh mắt nàng nhìn sang hai huynh muội Hoàng Phủ, cười khanh khách: "Yên tâm đi! Sư phụ ngươi không giúp các ngươi thì ta có thể giúp."
"Sao ngươi lại muốn giúp ta?"
Hoàng Phủ Hân Nguyệt hỏi, nàng không tin yêu nữ này tốt bụng đến vậy.
"Hì hì..."
Thiếu nữ áo trắng cười hì hì: "Bản cô nương mới đến, đương nhiên muốn tìm chút việc vui rồi."
Ầm ầm!
Lời nàng vừa dứt thì từ đằng xa truyền đến tiếng nổ long trời lở đất.
"Không xong!"
Hai huynh muội Hoàng Phủ nghe vậy liền biến sắc, vội vàng nhìn về hướng Võ Định thành.
Tiếng động phát ra từ hướng đó.
Ngay sau đó, họ cảm thấy một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện.
"Đây là tuyệt chiêu của lão tổ La gia!"
Trước đó Hoàng Phủ Các đã quan sát La Tam Đao và Hàn Kinh luận võ, cảm nhận được luồng ba động này chính là của La Tam Đao.
Sau luồng ba động này lại có thêm vài luồng nữa xuất hiện.
Hai huynh muội nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
Lão tổ La gia toàn lực bộc phát thực lực, chỉ có thể cho thấy Võ Định thành đang nguy cấp, buộc ông phải tung hết sức.
"Thật là thú vị!"
Thiếu nữ áo trắng lẩm bẩm.
Vụt!
Thân ảnh nàng nhanh chóng lướt qua không trung, hướng về Võ Định thành bay tới.
"Nàng ấy đang đi Võ Định thành?"
Hoàng Phủ Các có chút không chắc chắn nói.
"Haizz, xem ra bọn họ sắp gặp xui xẻo rồi."
Đao Vương thấy thiếu nữ áo trắng rời đi, hơi nhíu mày, không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn tuy không giao thủ với nàng nhưng vẫn nhận ra được sự kinh khủng của nàng.
"Ca, chúng ta đuổi theo."
Hoàng Phủ Hân Nguyệt vẫn còn hơi lo lắng, bèn đuổi theo.
Hoàng Phủ Các cũng đuổi theo.
Trên đỉnh núi.
Liên Tinh khẽ mở môi đỏ, lên tiếng: "Công tử, ngài vậy mà phái nàng ta đi, lũ dị tộc đó chắc sẽ bị nàng ta chơi hỏng."
"Loan Loan thật ra là một cô bé tốt, chỉ là tính cách hơi yêu tà."
Tần Diệp nói.
Thiếu nữ áo trắng đó chính là Loan Loan, nhân vật Tần Diệp vừa triệu hồi bằng thẻ triệu hồi.
【Nhân vật】: Loan Loan 【Chủng tộc】: Nhân tộc 【Tu vi】: Khai Dương cảnh (Võ Vương) 【Thể chất】: Thiên Ma Thể 【Thế lực】: Thanh Phong Tông Với thực lực của Loan Loan, lũ dị tộc đó không phải là đối thủ của nàng.
Nên Tần Diệp cũng không lo lắng.
Đừng nói năm vạn đại quân, dù mười vạn quân cũng chưa chắc ngăn cản nổi bước chân nàng.
Tần Diệp sẽ không tự mình ra tay, vì hiện tại trong lũ dị tộc vẫn chưa có ai xứng đáng để hắn phải xuất thủ.
Lúc này, tại cổng Nam Thành Võ Định thành, tiếng giết vang trời.
Ba vị lão tổ dẫn con cháu trong gia tộc liên tục đánh lui đợt tiến công của dị tộc, nhưng quân dị tộc công kích rất mạnh.
Hoàng Phủ Lẫm đã bắt đầu tập hợp toàn bộ võ giả trong thành ra cố thủ ở cửa thành, hai bên đang liều mạng chém giết.
Điểm mạnh của dị tộc không phải là mấy tôn Đại Tông Sư kia mà là quân đội được huấn luyện bài bản.
Võ Định thành tuy cũng tổ chức được mười vạn quân nhưng phần lớn chỉ là tạm thời, căn bản không biết phối hợp.
Cho nên, thường thì phải năm sáu người mới đổi được một mạng quân địch.
Chiến tranh thảm khốc vẫn tiếp diễn, lỗ hổng của trận pháp phòng thủ càng ngày càng lớn.
Ba đại gia tộc và Hoàng Phủ gia tộc cũng tổn thất nặng nề, từ trưởng lão tới đệ tử đều có người bị thương.
Nếu không có quân viện trợ, trận chiến này có lẽ sẽ sớm kết thúc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận