Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1558: Thiên Võng Ma Hoàng (length: 8157)

"Có thể từ trong tay ta, thần không hay quỷ không biết mà đem người cứu đi, ngươi cái nhân tộc này thực lực cũng không tệ."
Ngụy Thiên Tử nhìn Tần Diệp, thản nhiên nói.
Tần Diệp mỉm cười, nhìn lướt qua những dị tộc khác, rồi lại nhìn Ngụy Thiên Tử nói: "Đông Vực tốt đến vậy sao? Để các ngươi những dị tộc này lưu luyến không muốn về, đều muốn đến Đông Vực?"
Ngụy Thiên Tử nhìn chằm chằm Tần Diệp một chút, lập tức không một lời đáp lại: "Các ngươi nhân tộc tự cho mình là nhân vật chính của trời đất, chiếm giữ những vùng đất phì nhiêu nhất của đại lục, nhưng các ngươi há lại biết chúng ta những chủng tộc này tại Tây Vực sinh tồn gian nan đến mức nào?"
"Nhưng đại lục này vốn dĩ phải thuộc về các chủng tộc chúng ta, mà các ngươi nhân tộc chẳng qua chỉ là chủng tộc sinh sau đẻ muộn, chính các ngươi đã đánh cắp đại lục."
"Hiện tại chúng ta chỉ là muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về chúng ta."
Tần Diệp cười nhạt một tiếng: "Có lẽ ngươi nói đúng, nhân tộc là chủng tộc sinh sau đẻ muộn, quy luật đào thải cuối cùng vẫn là phải phát triển. Bây giờ là các ngươi xâm lấn Đông Vực, mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, ta còn ở Đông Vực một ngày, liền sẽ không cho phép Đông Vực bị bất kỳ chủng tộc nào giày xéo."
"Khẩu khí thật lớn."
Đúng lúc này, thanh niên mặc áo vàng kia đi tới.
Thanh niên mặc áo vàng nhìn Tần Diệp, cười lạnh nói: "Đông Vực sớm muộn gì cũng bị chúng ta chinh phục, không chỉ là Đông Vực, toàn bộ đại lục đều sẽ là thiên hạ của chúng ta."
"Thật sao?"
Tần Diệp mỉm cười: "Không biết vị công tử đây xưng hô thế nào?"
Thanh niên mặc áo vàng hếch mũi lên trời, vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Chỉ bằng ngươi một tên nhân tộc thấp hèn, còn chưa xứng biết tên của bản công tử."
Những võ tu nhân tộc đều giận dữ nhìn chằm chằm thanh niên mặc áo vàng này, bọn họ xác thực không có dũng khí đứng ra, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có tính khí.
Thanh niên mặc áo vàng cũng không tức giận, ngược lại càng thêm ngạo mạn, hắn thấy sự giận dữ là biểu hiện của sự bất tài.
Nhân tộc càng giận hắn càng vui vẻ.
"Đây là thật sự muốn chết rồi."
Cổ Thừa Đạo con mắt co rút lại, nhìn thấy thanh niên mặc áo vàng kia cũng dám nói như vậy, đây không phải là muốn chết thì là gì, ngay cả lão nhân đại ác đều chết trong tay Tần Diệp, Tần Diệp sao có thể buông tha cho hắn.
Quả nhiên, Tần Diệp ra tay.
"Bịch" một tiếng vang lên, dù cách Tần Diệp hơn mười mét, một bàn tay của Tần Diệp cũng đánh bay thanh niên mặc áo vàng.
Biến cố đột ngột khiến mọi người kinh hãi.
Tần Diệp quả nhiên là không nể mặt dị tộc một chút nào.
Những người mà thanh niên áo vàng mang đến đều ngơ ngác nhìn, nhân tộc này gan lớn quá, lại dám quạt bay Dương công tử.
Thanh niên mặc áo vàng từ dưới đất bò dậy, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi muốn chết!"
Tần Diệp nghe vậy, cười nhạt một tiếng nói: "Chưa đến cuối cùng, ai sẽ chết thì còn chưa biết."
Sắc mặt thanh niên mặc áo vàng âm trầm nói: "Mạng của ngươi, bản công tử nhất định phải có được."
"Nhân tộc, ngươi quá phách lối."
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội truyền đến, một bóng người loé lên, đứng trước mặt thanh niên mặc áo vàng.
Người đến là một nam tử trung niên đầu đội kim quan, mặc áo bào đen, sắc mặt rất lạnh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Diệp, khiến người ta không rét mà run.
Đương nhiên đáng sợ nhất là quanh người hắn tràn ngập hơi thở tĩnh mịch, phảng phất như ác ma từ thâm uyên đi ra.
Dù không hề nở nụ cười, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy.
Trung niên nhân âm trầm nói: "Dương công tử há để ngươi có thể sỉ nhục."
"Ngươi là ai?"
Tần Diệp lườm một cái hỏi.
"Hắc hắc, ngay cả ta ngươi cũng không biết, ngươi hôm nay coi như sống hết kiếp rồi."
Trung niên nhân lạnh lùng cười một tiếng.
"Đây chẳng phải là Thiên Võng Ma Hoàng sao?"
"Không sai! Chính là hắn! Ta đã từng nhìn thấy hắn từ xa, nghe nói hắn trong một ngày đồ sát một tông môn cường đại, ngay cả lão tổ Võ Hoàng cảnh cũng bị hắn rút gân lột da."
"Thiên Võng Ma Hoàng này từ trước đến nay là đi một mình, lẽ nào hắn đầu quân cho người kia?"
...
Một vài võ tu dị tộc nhận ra trung niên nhân, nhỏ giọng bàn tán.
Thiên Võng Ma Hoàng ở Tây Vực vẫn có chút tiếng tăm, tu vi Võ Hoàng cảnh, có thể làm lão tổ của một tông.
Chỉ là Thiên Võng Ma Hoàng này một mực độc lai độc vãng, không hề gia nhập bất kỳ tông môn nào, lại nghe nói bản thân là ma tộc, cho nên được người gọi là Thiên Võng Ma Hoàng.
"Thiên Võng Ma Hoàng?"
Tần Diệp chỉ từng đi Tây Vực một chuyến, lúc đó cũng chỉ đến giải quyết một chút Biên Bức tộc, không dừng lại lâu nên đối với thiên kiêu hay cường giả ở Tây Vực cũng không rõ.
Thực tế thì Thiên Võng Ma Hoàng đích thực xuất thân từ ma tộc, ở Tây Vực là một ma đầu cực kỳ nổi tiếng, thường xuyên xuất thủ là huyết tẩy cả một vùng, khiến người ta kinh hãi.
"Chính là bản hoàng!"
Thiên Võng Ma Hoàng càn rỡ cười lớn một tiếng: "Không ngờ tới Đông Vực lại có người nhận ra, xem ra vẫn có không ít người nhớ tới bản hoàng."
"Hiện tại ngươi quỳ xuống dập đầu trước Dương công tử, rồi dâng lên bia đá, bản hoàng hôm nay liền tha cho ngươi cái mạng chó."
Thiên Võng Ma Hoàng dương dương tự đắc cười lớn, nói.
Không ít người không biết thân phận thật sự của Dương công tử này, nhưng có vài võ tu đã đoán ra thân phận của hắn.
Cũng chỉ có Dương công tử mới có thể khiến cường giả Võ Hoàng như Thiên Võng Ma Hoàng hạ mình đi theo.
"Thiên Võng Ma Hoàng, khẩu khí của ngươi ngược lại rất lớn."
Tần Diệp mỉm cười nói.
"Bản hoàng luôn nói được thì làm được."
Thiên Võng Ma Hoàng cười lạnh một tiếng, lập tức nhìn về phía thanh niên áo vàng nói: "Dương công tử, hôm nay người này ta giúp ngươi bắt xuống, ý ngươi thế nào?"
"Tốt! Rất tốt!"
Thanh niên áo vàng nghe vậy, cười âm hiểm nói: "Thiên Võng Ma Hoàng ngươi bắt hắn lại, bản công tử muốn tự tay chặt đầu hắn."
"Lần này về ta sẽ đưa cho ngươi xem một quyển nhật ký cũ của phụ thân một tháng, trong đó ghi lại không ít kinh nghiệm tu luyện của lão nhân gia, đủ để ngươi đột phá Võ Thánh."
Nghe được thanh niên áo vàng nói, trong mắt Thiên Võng Ma Hoàng lộ ra vẻ mừng rỡ, cha của thanh niên mặc áo vàng là cường giả bậc nào, nhật ký của hắn mà mình có được, tin rằng rất nhanh có thể đột phá Võ Thánh.
Hắn sở dĩ đi theo thanh niên mặc áo vàng, chẳng phải là vì cái lợi ích cực kỳ lớn này sao?
"Dương công tử thật là có khí phách."
Thiên Võng Ma Hoàng cười nói.
Thanh niên áo vàng kia cười nói: "Có cầm được cuốn nhật ký kia hay không thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không."
Thiên Võng Ma Hoàng ha ha cười nói: "Dương công tử cứ yên tâm, đối phó người này dễ như trở bàn tay."
Thiên Võng Ma Hoàng vung tay lên, không ít võ tu dị tộc xông lên, không ít người trong số này là đệ tử của hắn.
Bắt được Tần Diệp, đổi lấy nhật ký của phụ thân Dương công tử, giao dịch này quá hời.
Nhưng Thiên Võng Ma Hoàng không biết là mình đã chọc phải ai.
"Bây giờ các ngươi rời đi vẫn kịp."
Tần Diệp nhìn Thiên Võng Ma Hoàng, cười nói: "Con người của ta từ trước đến nay là thích thương dân trời, các ngươi nếu bây giờ rời đi, liền có thể sống sót."
"Ha ha ha ha..."
Thiên Võng Ma Hoàng nghe vậy, ha ha cười nói: "Thật là khẩu khí lớn, từ trước đến nay chưa ai dám nói chuyện với bổn hoàng như vậy."
Ngụy Thiên Tử ở bên cạnh lúc này cười lạnh nói: "Ma Hoàng, người này phách lối đến cực điểm, hai người chúng ta cùng nhau liên thủ bắt hắn lại."
Thiên Võng Ma Hoàng liếc mắt nhìn Ngụy Thiên Tử cũng không từ chối, tu vi của Ngụy Thiên Tử không yếu, hai người liên thủ thì Tần Diệp này dù có chút bản lĩnh cũng không lật được trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận