Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 36: Đại quân đem đến (length: 8789)

Thanh Phong thành là đất phong của hắn, cũng chính là hắn là chủ nhân nơi này, con của hắn tại địa bàn của hắn bên trong xảy ra chuyện, Dương Lăng Hầu tự nhiên cho rằng đây là không thể nào.
Vả lại tại Thanh Châu, lộ ra danh hào Dương Lăng Hầu của hắn, thật đúng là không có mấy thế lực dám không nể mặt hắn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Lăng Hầu trầm giọng hỏi.
Quản gia tiền viện ‘bịch’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, khóc thút thít nói: “Nhị công tử tại phủ thành chủ Thanh Phong thành bị người ám sát…” “Cái gì?” Dương Lăng Hầu giận dữ, mặc dù hắn không tin có người thực sự có gan đối với con trai hắn ra tay, nhưng nếu không phải sự việc có thật, quản gia trước mắt này cũng không dám liều mất mạng mà đến bịa đặt.
Vậy sự thật chỉ có một, đó chính là con trai hắn thật sự bị người giết.
Thật to gan!
Cũng dám thật sự có người động đến con trai mình, chẳng lẽ không biết hắn mới là vương của Thanh Châu sao?
"Hung thủ là ai?" Dương Lăng Hầu gầm thét lên.
“Đây là tin tức hộ vệ bên cạnh Nhị công tử truyền về.” Quản gia tiền viện lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho Dương Lăng Hầu.
Dương Lăng Hầu tiếp nhận thư, nhìn nội dung bên trong, sắc mặt càng lúc càng đen, “Cái Thanh Phong Tông này ngay cả Cửu phẩm cũng không phải, mà dám động đến con ta, là ai cho chúng gan?” Nội dung trong thư ghi lại tường tận sự việc Nhị công tử đến Thanh Phong thành đã xảy ra, dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng bọn họ đều biết hung thủ nhất định là Thanh Phong Tông.
Một lúc sau, Dương Lăng Hầu rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn có phái Mạc lão cao thủ Tiên Thiên bát trọng cảnh đi bảo hộ, trong thư nói Mạc lão cũng chết trong phòng.
Có thể giết được Mạc lão, nhất định không phải kẻ tầm thường, chẳng lẽ có cường giả Tông Sư nhúng tay? Nhưng Tông Sư ở Thanh Châu có chừng ấy người, gần như đều đang bế quan, không thể đi Thanh Phong thành, huống hồ bọn hắn cũng không hạ mình đi ám sát tên con bất tài kia.
Dương Lăng Hầu không tin Thanh Phong Tông có thực lực giết được Mạc lão, phía sau chuyện này chắc chắn có kẻ hoặc thế lực khác chống lưng, kẻ này hoặc thế lực kia chắc chắn là nhắm vào mình.
Bất kể kẻ này hoặc thế lực kia là ai, bản hầu sẽ không bỏ qua cho chúng.
Dương Lăng Hầu nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.
Hiện tại quan trọng là, trước hết tiêu diệt Thanh Phong Tông, tin rằng thế lực đứng sau sẽ tự lộ diện.
Dương Lăng Hầu lửa giận ngút trời lập tức điều một vạn đại quân rời doanh trại, tiến thẳng đến Thanh Phong thành.
Các thế lực ở Thanh Châu khi biết Dương Lăng Hầu đích thân điều một vạn đại quân rời đi, chấn động không thôi, đồng loạt phái thám tử thăm dò tin tức, dù sao nhất cử nhất động của Dương Lăng Hầu sẽ gây ra chấn động Thanh Châu.
Quan viên lớn nhỏ ở Thanh Châu cũng có chút mộng mị, bọn họ không nhận được lệnh từ vương đô, điều đó chứng tỏ Dương Lăng Hầu tự mình điều binh, đây là tối kỵ, nhẹ thì tước hầu vị, nặng thì chém đầu cả nhà.
Nhưng bọn họ biết Dương Lăng Hầu là một trong tứ đại Hầu gia của Đại Tần vương triều, quyền cao chức trọng, đại vương chưa chắc sẽ tước hầu vị, nhưng một trận trách cứ thì chắc chắn không thể tránh khỏi.
Các thế lực nhanh chóng thăm dò ra được Dương Lăng Hầu tự mình dẫn đại quân tiến về đất phong Thanh Phong thành của mình, việc này khiến mọi thế lực đều thấy kỳ quái, điều động quân sĩ lớn như vậy lại chỉ đến một thành nhỏ hoang vắng.
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn, rất nhanh bọn họ đã nghe tin Nhị công tử của Dương Lăng Hầu bị ám sát tại Thanh Phong thành.
Việc này khiến họ kinh ngạc không thôi.
Ai mà mạnh đến vậy chứ, đến con trai thứ của Dương Lăng Hầu cũng dám ám sát, người khác không biết, bọn họ chẳng lẽ không biết sao? Người này không chỉ là Dương Lăng Hầu của vương quốc, còn là một cường giả Tông Sư.
Trong tay nắm giữ ba mươi vạn đại quân, bản thân lại là cường giả Tông Sư, ngoài mấy thế lực tông môn đứng đầu ở Thanh Châu, các thế lực khác dù không sợ Dương Lăng Hầu cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc.
Trên đời này không có tường nào không lọt gió, rất nhanh đã có tin tức truyền ra, hung thủ là một môn phái nhỏ vô danh tiểu tốt — Thanh Phong Tông. Tuy không có chứng cứ chứng minh hung thủ là Thanh Phong Tông, nhưng bọn họ cũng như Dương Lăng Hầu, có thể khẳng định hung thủ chính là Thanh Phong Tông.
Đó là chuyện bên ngoài, ngoài Thanh Phong Tông ra thì không còn ai khác, thảo nào Dương Lăng Hầu tức giận như vậy tự mình dẫn quân đến chinh phạt.
… Thanh Phong thành, phủ thành chủ.
Thành chủ Thanh Phong thành hiện tại đầu muốn nổ tung, đi đi lại lại trong sân, ngay cả cơm cũng không nuốt nổi, Nhị công tử chết ở phủ thành chủ, việc này khiến hắn không cách nào ăn nói với Dương Lăng Hầu, với tính cách bá đạo của Dương Lăng Hầu, tám chín phần hắn khó tránh khỏi cái chết.
Hắn nghe ngóng từ đám hộ vệ của Nhị công tử rằng Dương Lăng Hầu đã lên đường đến, còn mang theo một vạn đại quân.
Hiện tại hắn đang đối mặt với hai lựa chọn, một là cược Dương Lăng Hầu sẽ không giết hắn, hai là bỏ chạy, chạy được càng xa càng tốt, dù sao Nhị công tử không phải do hắn giết, Dương Lăng Hầu cũng không đuổi cùng giết tận. Nhưng, một khi Dương Lăng Hầu đuổi theo không tha, chỉ sợ trốn cũng không thoát.
Đại quân của Dương Lăng Hầu muốn đến Thanh Phong thành ít nhất cần hai ngày, nếu như không nghĩ ra được biện pháp nào nữa, hắn chỉ có thể ngồi chờ chết.
Quản gia thấy thành chủ Thanh Phong đang lo lắng cho sự việc của Nhị công tử, hắn không đành lòng, đồng thời bản thân cũng lo lắng, dù sao hắn cùng thành chủ Thanh Phong cùng chung một số phận, nếu như Dương Lăng Hầu không tha cho thành chủ, vậy cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hai người đều đang cố nghĩ cách tự cứu, quản gia đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nói với thành chủ Thanh Phong: “Thành chủ, chúng ta đã không để ý đến một việc.” "Không để ý đến chuyện gì?" Thành chủ Thanh Phong cau mày.
“Thành chủ, chúng ta không để ý đến tên tông chủ Tần kia.” Quản gia khẽ nói.
“Tần Diệp của Thanh Phong Tông—” Thành chủ Thanh Phong dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn quản gia, nếu không phải Tần Diệp giết Nhị công tử, thì đâu có lắm chuyện như vậy. Bây giờ hắn lo Dương Lăng Hầu đến Thanh Phong thành sẽ giết hắn tế cờ, dù sao con trai của ông ta chết tại phủ thành chủ, bây giờ nói đến Tần Diệp thì có tác dụng gì nữa.
“Thực ra sự việc lần này rõ ràng là Nhị công tử phái người đi giết Tần tông chủ, sau đó bị Tần tông chủ phản sát.” Quản gia nói.
"Hừ! Chuyện đó ta sao lại không biết, nhưng dù sao người ta vẫn chết trong phủ thành chủ của ta." Thành chủ Thanh Phong mặt khó coi nói, trong lòng mắng mỏ tổ tông mười tám đời của Nhị công tử một lượt.
Nhưng mà, ai đúng ai sai, giờ còn tác dụng gì nữa? Dương Lăng Hầu có nghe ngươi nói rằng do con trai hắn sai hay sao?
Đừng nói người chết là trên hết, nếu thật sự dám nói với Dương Lăng Hầu như vậy, thành chủ Thanh Phong dám cam đoan là lời vừa nói ra sẽ bị Dương Lăng Hầu tát chết ngay.
Thanh Phong thành yên bình nhiều năm, vừa xảy ra chuyện đã là chuyện sinh tử, khiến thành chủ Thanh Phong muốn cầm sợi dây tự giải quyết luôn cho xong.
"Thành chủ, tiểu nhân nghe được một chuyện khác. Trong phòng của Nhị công tử còn có một người khác chết, đám hộ vệ đều gọi người đó là Mạc lão, là người Dương Lăng Hầu phái đến bảo hộ Nhị công tử.” Người chết trong phòng của Nhị công tử chắc chắn thân phận không thấp, nên quản gia dò hỏi từ đám hộ vệ, tốn khá nhiều công sức mới biết được thân phận của người đó.
Thành chủ Thanh Phong cười nhạo nói: “Người chết rồi, hỏi thân phận của ông ta làm gì? Dương Lăng Hầu phái một hai người bảo hộ con ông ta thì có gì lạ?” “Nhưng mà người đó là Tiên Thiên bát trọng cảnh, cái này thì không bình thường.” “Cái gì? Tiên Thiên bát trọng cảnh—" Thành chủ Thanh Phong hít sâu một hơi, hắn hiện tại ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng chưa đạt, Tiên Thiên bát trọng cảnh cho dù ở Đại Tần vương triều cũng là cường giả, đó là nhân vật quyền cao chức trọng, bình thường hắn không có tư cách gặp một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận