Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1724: Luân Hồi Thạch thuộc về (8) (length: 8598)

"A! Là cái hạng người vô sỉ nào, cút ra đây!"
Đột nhiên từ trong cung điện vàng son truyền ra một tiếng gầm giận dữ, tiếng gầm này làm đám người khí huyết hỗn loạn, những ai tu vi yếu thì càng bị chảy máu mũi, máu mắt.
Tiếng gầm này không nhằm vào bọn họ, nếu không chỉ sợ bọn họ đã tan xương nát thịt từ lâu.
Chỉ thấy một thân ảnh bị hất văng ra từ sâu trong không gian.
Khiến mọi người ngạc nhiên, thân ảnh đột kích bất ngờ này lại không phải người Hổ tộc, mà là nhân tộc.
Cảnh tượng này làm mọi người ngỡ ngàng.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Trong cung điện vàng son vọng ra một giọng nói già nua, trong giọng đầy phẫn nộ.
Vốn bọn họ sắp sinh ra một vị Cực Võ Hoàng, nhưng lại bị vị Võ Hoàng nhân tộc trước mắt này phá hỏng, làm sao bọn họ không giận cho được.
Thiếu niên Kim tộc đã thành công đột phá Võ Hoàng, nhưng do Trích Tinh hao tổn phần lớn công lực, nên mới bị cổ kiếm đánh trúng, rồi bị Hổ Ngạn đánh lén, một cú chí mạng, trận giao đấu này xem như thất bại hoàn toàn.
Không chỉ vậy, vì vừa đột phá đã bị đánh lén, tu vi của thiếu niên Kim tộc thậm chí còn có nguy cơ thụt lùi xuống Võ Tôn cảnh.
Sau này muốn đột phá trở lại, e rằng phải trả cái giá rất lớn.
Nếu người trước mặt là người Hổ tộc thì bọn họ còn có thể chấp nhận được, đằng này lại là nhân tộc, chuyện này làm bọn họ không hiểu nổi, bọn họ đâu có thù hận gì với nhân tộc chứ.
"Ha ha ha, các ngươi Kim tộc đáng lẽ phải diệt vong từ lâu rồi, ta thân là nhân tộc, đương nhiên phải thay trời hành đạo."
Thân ảnh đó từ từ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, trong mắt ánh lên vẻ xảo quyệt, rõ ràng không phải là một nhân vật tầm thường.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xám, tay cầm cổ kiếm vừa nãy đánh lén thiếu niên Kim tộc, trên thân kiếm tỏa ra ánh hàn quang nhàn nhạt, xem ra là một thanh cổ kiếm có lai lịch không nhỏ.
"Kim tộc ta có thù oán gì sâu nặng với các hạ sao?"
Giọng nói già nua kia hỏi.
"Không có, ta đây chẳng qua là không muốn nhìn thấy ai đột phá trước mặt ta thôi, câu trả lời này ngươi hài lòng chứ?"
Thân ảnh kia cười lạnh đáp.
Trong cung điện vàng son im lặng một hồi lâu, giọng nói già nua kia lại vang lên, nhưng lần này không phải nói với thân ảnh đó, mà là với Tần Diệp: "Tần tông chủ, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Tần Diệp mỉm cười, nói: "Ta đâu có quy định trong lúc thi đấu, không được người khác giúp."
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người bàn tán, nhưng ngẫm kỹ thì hình như đúng là vậy.
Lẽ nào thiếu niên Kim tộc chỉ có thể tự nhận xui xẻo?
Ngay sau đó, Tần Diệp lại lên tiếng: "Nhưng, hình như ngươi không phải người Hổ tộc, như vậy ngươi vẫn là phá luật của ta."
Ánh mắt Tần Diệp nhìn về phía thân ảnh kia.
Thân ảnh kia có chút kiêng dè Tần Diệp, nghe Tần Diệp nói vậy thì thân thể không khỏi run lên, nhưng khi nhìn thấy Tần Diệp hiện tại chỉ có thể nhờ hai nữ nhân đỡ lấy, trong lòng hắn lại bất giác dâng lên tự tin, cho rằng có thể trốn thoát khỏi tay Tần Diệp.
Thế nên, hắn nhìn Tần Diệp, cười lạnh nói: "Thật sao? Dù ta có phá luật của ngươi thì ngươi có thể làm gì được ta?"
Mọi người rất kinh ngạc, lại có người không sợ chết đến thế, cho dù ngươi là Võ Hoàng, nhưng muốn khiêu chiến Tần Diệp, chẳng khác nào muốn chết.
Nên biết, Tần Diệp còn có thể chém giết cả Võ Thánh, thì Võ Hoàng tính là gì chứ?
Đương nhiên, không ít người cũng đoán được ý định của kẻ này, chắc là thấy Tần Diệp suy yếu, nên mới không xem Tần Diệp ra gì.
Nhưng, những người đã từng chứng kiến Tần Diệp ra tay, thì đều im lặng, thực lực của Tần Diệp mạnh, đã khắc sâu vào trong tâm trí họ.
Dù cho Tần Diệp bây giờ có suy yếu đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không ai dám thật sự khiêu chiến Tần Diệp, bằng không đã không đồng ý cho Tần Diệp thông qua tỷ thí để lấy được Luân Hồi Thạch, mà đã sớm cướp đoạt từ tay Tần Diệp rồi.
"Có trò hay để xem đây."
Cổ Thừa Đạo mỉm cười.
"Cũng không biết kẻ này thuộc thế lực nào, ra tay như vậy đúng là hơi tiểu nhân, nhưng lại hợp ý ta."
Thiếu chủ Giao Long tộc thấy vậy, cười lạnh.
"Người này đáng giết, chắc chắn là cường giả Nhân tộc cố ý nhắm vào những dị tộc chúng ta."
Một số võ tu dị tộc nghiến răng nghiến lợi nói, bất kể người này có phải đến từ thế lực tông môn ở Đông Vực hay không, dù sao họ đã gán cho người này là người Đông Vực, cho rằng đây là do đám võ tu Đông Vực ghen ghét.
"Hừ! Nhân tộc đúng là hạng người thấp hèn, đến chuyện như vậy cũng làm được, thật là tiểu nhân bỉ ổi, chắc chắn sẽ bị người đời phỉ nhổ."
"Ha ha, nhân tộc là chủng tộc thấp kém nhất trên thế giới này, Thiên Vũ tộc chúng ta mới là chủng tộc cao quý nhất."
"Giết hết lũ nhân tộc, khiến đám nhân tộc này phải chết ở đây hết!"
Không ít võ tu dị tộc phẫn nộ tột cùng, hận không thể ra tay với nhân tộc một trận.
Nhưng cũng có một vài võ tu dị tộc tỉnh táo cảm thấy có điểm kỳ quặc, cường giả Nhân tộc ở Đông Vực vốn dĩ rất ít, vị Võ Hoàng này từ đâu ra vậy?
Trong Đông Vực dường như cũng không có mấy thế lực có Võ Hoàng, vậy người này thuộc thế lực nào chứ?
"Theo ta thấy, có lẽ người này không phải đến từ thế lực nhân tộc ở Đông Vực."
Một cường giả dị tộc vuốt râu, chậm rãi nói.
Những người nhìn ra manh mối thực ra không ít, nhưng cũng vô ích, rất nhiều võ tu dị tộc lại cho rằng đây là do võ tu nhân tộc Đông Vực gây ra.
Bất kể là võ tu nhân tộc hay các võ tu dị tộc này, tất cả đều không ngoại lệ nhìn về phía Tần Diệp, họ muốn biết Tần Diệp rốt cuộc muốn làm gì.
Tần Diệp sẽ chọn xuất thủ, hay là chọn nhượng bộ.
Trong sự chú ý của vạn người, Tần Diệp mỉm cười, chậm rãi nói: "Xem ra, ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?"
"Ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có khả năng đó sao?"
Vị Võ Hoàng kia cười lạnh một tiếng đáp.
Tần Diệp nghe vậy, chỉ cười nhạt, nhìn vị cường giả Võ Hoàng này, nói: "Ngay cả Thiếu chủ nhà ngươi còn không có can đảm khiêu khích ta, ngươi lại có lá gan đến thách thức ta, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là ai cho ngươi gan trời mật báo vậy."
Lời này của hắn vừa thốt ra, lập tức làm đám người xôn xao.
Hình như Tần Diệp đã biết người đứng sau lưng kẻ này là ai.
"Ồ? Ngươi biết lai lịch của ta?"
Vị Võ Hoàng kia cười lạnh hỏi.
Hắn không hề tin rằng Tần Diệp sẽ biết lai lịch của mình, phải biết hắn vẫn luôn ẩn nấp trong đám người, trước đó cũng chưa từng để lộ thực lực, sao Tần Diệp có thể biết lai lịch của hắn được chứ.
"Đại điện chủ Ám Vũ Điện, là ngươi đi."
Tần Diệp đột nhiên nói.
Vị Võ Hoàng kia nghe vậy, mắt sáng quắc nhìn về phía Tần Diệp, trầm giọng hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
Người trước mắt chính là Đại điện chủ vô cùng thần bí của Ám Vũ Điện, một vị cường giả Võ Hoàng cực mạnh, hơn nữa còn là Thiên Võ Hoàng, thực lực vô cùng cường đại.
Ngay cả trong Ám Vũ Điện cũng có rất ít người biết thân phận thật của hắn, chứ đừng nói đến việc gặp mặt, thế mà Tần Diệp lại nói một câu là ra lai lịch của hắn, quả thực làm hắn giật mình không thôi.
"Cái gì, hắn chính là Đại điện chủ Ám Vũ Điện..."
Vô số cường giả Nhân tộc kinh ngạc, Ám Vũ Điện là một thế lực vô cùng mạnh mẽ, lại luôn hết sức thần bí, đồng thời có dã tâm muốn chiếm đoạt thiên hạ, chỉ là luôn bị nhiều thế lực ở Đông Vực bao vây chặn đánh, nên rất khó phát triển.
Trong mười hai điện chủ của Ám Vũ Điện thì chỉ có Đại điện chủ là thần bí và mạnh nhất, không ngờ lại là người trước mặt này.
Thảo nào hắn lại ra tay đánh trọng thương thiếu niên Kim tộc được.
Chỉ là Ám Vũ Điện này vì sao lại ra tay giúp Hổ Ngạn vậy? Chuyện này hết sức kỳ lạ.
Nên biết, Ám Vũ Điện vốn không có ân oán gì với Kim tộc.
"Nghe đồn Ám Vũ Điện này chẳng phải cùng Vô Cực Tông đầu quân cho Thiên Vũ tộc rồi sao? Lẽ nào Thiếu chủ mà Tần Diệp vừa nhắc tới chính là Thiên Vô Đạo?"
Một cường giả Nhân tộc chợt tỉnh ngộ, ánh mắt trong phút chốc nhìn về phía Thiên Vô Đạo trong doanh trại Thiên Vũ tộc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận