Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1528: Phía trước có mai phục (length: 7494)

"Sư tôn, vừa rồi người kia rất mạnh sao?"
Rời đi xong, Mộc Dao Nhi tò mò hỏi Tần Diệp.
"Cái đó còn phải xem so với ai, nếu so với người khác thì hắn thật sự rất mạnh, lại còn không phải dạng mạnh bình thường."
Tần Diệp cười nhẹ nói.
"Vậy so với sư tôn thì sao?" Mộc Dao Nhi hỏi.
Tần Diệp cười cười, không trả lời câu hỏi của nàng.
Sau đó, Tần Diệp lại đi quét hai ngọn núi, tìm được một ít bảo vật.
Khi Tần Diệp và bọn họ từ trên một ngọn núi đi xuống, một thiếu niên nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Diệp, liếc nhìn Tần Diệp, lúc lướt qua người, thiếu niên đó lên tiếng: "Tần tông chủ, phía trước có mai phục."
Thiếu niên đó nói xong, không hề dừng lại, nhanh chóng rời đi.
"Công tử, ta đi dò đường!"
Nghe nói có mai phục, Liễu Sinh Phiêu Nhứ chủ động xin đi.
"Không cần căng thẳng, ta ngược lại có hứng thú muốn xem, ai sẽ vào lúc này đến mai phục ta."
Tần Diệp cười nói.
Có chút đầu óc, thì cũng không thể vào lúc này đến mai phục hắn, trừ khi đối phương thật sự có trăm phần trăm nắm chắc.
Tần Diệp, Mộc Dao Nhi, hai tỷ muội Liễu Sinh bốn người tiếp tục tiến lên, theo bước chân của bọn họ, cảnh sắc xung quanh càng ngày càng hoang vu, càng ngày càng âm u, phảng phất như đang tiến vào vùng đất cằn sỏi đá cổ xưa, ít người lui tới.
Mộc Dao Nhi có vẻ đã nhận thức được nguy hiểm, thân thể dựa vào Liễu Sinh Phiêu Nhứ.
Tần Diệp mặt mày hết sức bình tĩnh, bởi vì hắn biết nguy hiểm sắp tới, người trẻ tuổi vừa rồi không hề lừa hắn, quả thật có người mai phục, hắn đã cảm nhận được khí tức của đối phương.
"Sư tôn, hay là chúng ta đi đường khác đi?"
Mộc Dao Nhi chỉ vào hướng phía nam, trong đôi mắt đẹp thoáng lộ ra một tia lo lắng.
Tần Diệp khẽ cười một tiếng, nói: "Không cần lo lắng, đã đối phương nhắm vào chúng ta mà đến, chúng ta nếu cứ đi như thế, chẳng phải là mất hứng của người khác."
Nói xong, Tần Diệp tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi một đoạn đường, Tần Diệp đột nhiên dừng bước, nhìn về phía xa, cười nhạt một tiếng, lớn tiếng nói: "Các vị hiện thân đi, cứ mãi trốn chui trốn nhủi không thấy mệt sao?"
Lời của Tần Diệp vừa dứt, phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng gió rít dày đặc, mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi ngay trước mặt Tần Diệp.
Dẫn đầu là một lão già mặt mày gian ác, mặc một bộ đồ đen, ánh mắt âm trầm, quanh thân tỏa ra một luồng khí tức cường đại.
Sau lưng hắn, có tầm mười người, có trẻ có già, bọn họ đều tỏa ra khí tức cường đại tương tự.
Những võ tu đi theo sau lưng Tần Diệp, thấy cảnh tượng này liền biến sắc, nhao nhao lui về phía sau.
"Đây là ai? Lại dám đến đối phó Tần tông chủ?"
"Các ngươi nhìn những người này, có vẻ như không hoàn toàn là người tộc chúng ta."
"Chẳng lẽ là dị tộc? Dị tộc nào mà lá gan lớn vậy..."
Các võ tu lui về sau vài dặm, cảm thấy an toàn mới dừng lại, bàn tán xôn xao.
"Ừm? Có trò hay để xem."
Thiên Vô Đạo vừa dẫn người từ trên một ngọn núi xuống tới, chuyến này hắn kiếm được vài món bảo vật có giá trị.
Ánh mắt hắn quét qua, liền thấy cảnh này, lập tức hứng thú.
"Kẻ cầm đầu kia, hình như là Đại Ác Lão Nhân!"
Thiên Vô Tà nhìn chằm chằm vào lão già kia, nhận ra lai lịch của lão.
"Đại Ác Lão Nhân, ta hình như có nghe qua về hắn."
Thiên Vô Đạo thần sắc hơi động, nói.
"Chỉ là, Đại Ác Lão Nhân này sao lại ở chỗ này?"
Thiên Vô Đạo có chút hiếu kỳ thầm nghĩ.
"Nghe nói Đại Ác Lão Nhân này từng đắc tội với Bá Kiếm Võ Đế, phải trốn đông trốn tây một thời gian, vốn tưởng hắn chết rồi, không ngờ hắn vẫn còn sống khỏe mạnh."
Lúc này, Thiên Vô Đạo cuối cùng nhớ ra mình đã từng nghe đến Đại Ác Lão Nhân ở đâu.
"Đúng là có chuyện đó, Bá Kiếm Võ Đế từng coi trọng một thanh niên, tuy không thu làm đệ tử, nhưng đã truyền cho hắn công pháp, sau này còn để hắn xuống trần gian lịch luyện, cuối cùng lại bị người ta giết chết."
"Về sau có lời đồn kẻ giết đệ tử của hắn chính là Đại Ác Lão Nhân, nghe nói là vì báo thù cho cháu trai, tức giận mà giết đệ tử của Bá Kiếm Võ Đế, kể từ đó Đại Ác Lão Nhân liền mất tích, sau này có tin đồn hắn đã bị Bá Kiếm Võ Đế phẫn nộ chém giết, nhưng bây giờ xem ra, có khả năng hắn vì trốn tránh Bá Kiếm Võ Đế nên đã sớm đến Đông Vực ẩn náu."
Thiên Vô Đạo trầm giọng nói.
Những người khác gật đầu, bây giờ xem ra rất có khả năng, chỉ là Đại Ác Lão Nhân này cũng quá giỏi ẩn núp, nhưng bọn họ cũng có thể hiểu, đắc tội với Bá Kiếm Võ Đế, không muốn chết thì chỉ có cách bỏ trốn khỏi Tây Vực.
"Các ngươi là ai?"
Tần Diệp nhìn lướt qua những kẻ cản đường trước mắt, mỉm cười hỏi.
"Ha ha, ngươi không biết lão phu là ai sao?"
Lão già đó cười ha hả, tự đắc hỏi.
Tần Diệp khẽ lắc đầu nói: "Ta cũng chẳng muốn biết ngươi là ai, tục ngữ có câu, chó ngoan không cản đường, biết điều thì tự tránh ra đi."
"Tần Diệp, ngươi quá cuồng vọng."
Lão già đó ánh mắt lạnh lùng nói: "Lão phu tung hoành Tây Vực khi đó, ông nội của ông nội ngươi còn chưa ra đời."
Tần Diệp cười, cũng không hề tức giận.
"Nói mục đích của ngươi đi."
Tần Diệp vừa cười vừa nói.
"Rất đơn giản, giao hết bảo vật trên người ngươi ra đây."
Lão già đó trầm giọng nói.
"Ra là muốn bảo vật trên người ta, xem ra ngươi rất hiểu rõ ta."
Tần Diệp ánh mắt lóe lên, cười nhạt một tiếng.
Lão già kia cười lạnh nói: "Lão phu đến Đông Vực đã gần ba trăm năm, đối với Đông Vực hiểu rõ hơn ngươi nghĩ."
"Thật ra ngay từ lần đầu tiên ngươi nổi danh ở Đông Vực, lão phu đã để ý đến ngươi rồi."
"Nếu ngươi thức thời, hãy giao hết bảo vật ra, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
"Ha ha..."
Tần Diệp cười ha hả, nhìn lão già nói: "Cái loại như ngươi muốn chết thật sự là không nhiều lắm, hôm nay ngược lại gặp được một tên, thật là hiếm có."
"Hắc hắc!"
Lão già đó cười hắc hắc, nói: "Tần Diệp, lão phu biết ngươi lợi hại, nhưng chung quy nghe đồn cũng chỉ là nghe đồn, lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào mới thật sự là cường giả."
"Muốn đánh nhau..."
Mọi người thấy một màn này, đều suy đoán Tần Diệp và lão già này sắp đánh nhau, dù sao bầu không khí cũng đã được hâm nóng, nếu giờ không đánh thì chẳng phải là trò cười sao.
"Khoan đã!"
Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, vừa hay rơi xuống giữa Tần Diệp và lão già.
Người đến đột ngột chính là Trưởng Tôn Chiêu, kẻ trước đó muốn hố Tần Diệp, Trưởng Tôn Chiêu lên tiếng với Tần Diệp và lão già: "Hai vị bình tĩnh một chút!"
"Ngươi là ai, lại dám xen vào chuyện giữa chúng ta?"
Một người trung niên đi ra từ sau lưng lão già, thấy Trưởng Tôn Chiêu dám xen vào chuyện của bọn họ và Tần Diệp, lập tức sát khí tràn ra như thủy triều, vô cùng đáng sợ.
"Giết!"
Người trung niên kia quát lạnh một tiếng, không nói hai lời, thân thể hóa thành những tàn ảnh trên không trung, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.
Thế nhưng, Trưởng Tôn Chiêu không hề sợ hãi, dù thân thể người trung niên kia ẩn giấu kiểu gì, hắn cũng không hề để ý, Trưởng Tôn Chiêu đột nhiên tung ra một chưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận