Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 192: Võ đạo xuống dốc nguyên nhân (length: 8547)

"Tiền bối sợ là hiểu lầm!"
Thành chủ Thanh Phong vội vàng giải thích: "Tại hạ không hề cố ý ngăn cản đường đi của tiền bối, mà là bởi vì tại hạ nhận lệnh mời tiền bối Nam Sơn đến tông làm khách, tuyệt không có ác ý. Không biết tiền bối có nguyện ý nể mặt đến đó không?"
"Ồ?"
Ánh mắt Nam Sơn Đồng Tử ngưng tụ, nhìn về phía thành chủ Thanh Phong, cười ha ha: "Các ngươi Thanh Phong Tông lúc này mời ta, chẳng lẽ xem ta như đồ ngốc?"
"Không biết vì sao tiền bối nói vậy?" Thành chủ Thanh Phong hỏi.
"Hừ! Lão già Thanh Vân Tông đang độ kiếp, một khi để hắn độ kiếp thành công, Thanh Phong Tông của ngươi không biết còn tồn tại được không. Lúc này, ta tùy các ngươi đến Thanh Phong Tông, chẳng phải là lão hồ đồ sao."
Nam Sơn Đồng Tử hừ lạnh một tiếng, thần sắc bất mãn nói.
Hắn cũng không ngốc, suy đoán Thanh Phong Tông lúc này mời mình, chỉ sợ muốn đối phó với uy hiếp của Thanh Vân Tông.
Lão già Thanh Vân Tông kia, hắn cũng biết, người đó vốn đã rất mạnh, một khi đột phá Đại Tông Sư cảnh, mười người hắn cộng lại cũng không phải đối thủ. Lúc này mà không tránh xa Thanh Phong Tông, còn đến đó, trừ khi đầu óc hắn bị úng.
Hắn thừa nhận thực lực của Thanh Phong Tông rất mạnh, nhưng không nghĩ Thanh Phong Tông có thể là đối thủ của Đại Tông Sư.
"Tiền bối nói người độ kiếp là người của Thanh Vân Tông?"
Thành chủ Thanh Phong cũng nhận ra dị tượng, nhưng không biết người độ kiếp là ai.
Giờ nghe Nam Sơn Đồng Tử nói người độ kiếp là Thanh Vân Tông, thành chủ Thanh Phong cũng giật mình.
"Xem ra ngươi không biết. Cũng phải, tiểu nhân vật như ngươi, sao biết nhiều như vậy."
Nam Sơn Đồng Tử thấy thành chủ Thanh Phong kinh ngạc, liền biết thành chủ Thanh Phong thật sự không biết, liền khẽ lắc đầu.
"Tiền bối, tại hạ đích thực không biết, nhưng dù người này độ kiếp thành công thì sao? Tin rằng tông chủ nhà ta không hề xem hắn ra gì."
Thành chủ Thanh Phong mười phần tự tin nói.
"Ha ha..."
Nam Sơn Đồng Tử nhịn không được cười nhạo một tiếng: "Thật là người không biết không sợ, ngươi đã biết gì về cường giả Đại Tông Sư? Một khi đột phá Đại Tông Sư, Tông Sư so với người đó như trời với đất. Dù có mười Tông Sư như Ngô Hải cũng không chắc thắng được Đại Tông Sư."
"Lần trước tông chủ của ngươi thấy cũng chỉ là Tông Sư tam trọng cảnh, dù hắn có thiên phú, cũng chỉ đột phá đến Tông Sư tứ trọng cảnh, làm sao là đối thủ của Đại Tông Sư."
Một lời của Nam Sơn Đồng Tử khiến thành chủ Thanh Phong không phản bác được.
Hắn vừa mới đột phá Tiên Thiên cảnh không lâu, với Tông Sư cảnh cũng chỉ biết sơ qua, với Đại Tông Sư thì hoàn toàn không biết.
"Hừ! Lão phu xin cảm tạ hảo ý của Thanh Phong Tông, lão phu còn có chuyện quan trọng, không hầu được."
Nam Sơn Đồng Tử nói xong liền rời đi.
Thành chủ Thanh Phong không đuổi theo mà cảm thấy phải báo lại chuyện này, dù sao đây là đại sự.
Thanh Vân Tông và Thanh Phong Tông quan hệ thế nào, cả Thanh Châu ai không biết, giờ Thanh Vân Tông xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn tự nhiên phải báo cáo trước.
...
Thanh Phong Tông, hậu sơn.
Tần Diệp đang đánh cờ tướng với Ngô Hải, hai người đã đánh mấy ván, cơ bản đều do Tần Diệp thắng, thỉnh thoảng mới thua một bàn.
Hai người vừa đánh cờ vừa tùy ý trò chuyện.
"Ta nói lão đầu Ngô, ngươi cũng nên thu vài đệ tử đi. Ngươi lớn tuổi rồi, nếu một ngày nào đó chết, cả một thân truyền thừa mang xuống mồ, chẳng đáng tiếc sao."
Tần Diệp cười nhẹ nói.
"Chút truyền thừa của lão phu tính là gì, không biết tiểu tử ngươi ở đâu ra lắm công pháp như vậy. Có nhiều công pháp vậy, lại có nhiều tông môn vì ngươi mà chuyển vận nhân tài, tương lai Thanh Phong Tông khó mà xuống dốc."
"Bất quá, lão phu vẫn nhắc ngươi, lòng người khó đoán, công pháp truyền ra ngoài, ngươi không sợ Thanh Phong Tông bị phản phệ sao?"
Lão đầu Ngô nhắc nhở.
"Lão đầu Ngô, ngươi có biết vì sao võ đạo ngày nay lại ngày càng xuống dốc không? Chẳng lẽ chỉ do linh khí giảm sút?"
Tần Diệp đột nhiên hỏi.
"Ồ? Lão phu tò mò muốn nghe ngươi giải thích."
Ánh mắt Ngô Hải nhìn Tần Diệp, hắn rất tò mò Tần Diệp có ý kiến độc đáo gì.
Võ đạo xuống dốc, là sự thật ai cũng công nhận, võ đạo của bảy nước Bắc Vực ngày càng không bằng trước kia.
"Linh khí hao hụt có một phần nguyên nhân, nhưng ta thấy linh khí trong trời đất vẫn dồi dào, nên đó không phải nguyên nhân chính."
"Theo ta, nguyên nhân võ đạo suy tàn chính là chém giết vô tận, chính là chiến tranh. Có chiến tranh giữa tông môn, có chiến tranh giữa quốc gia, dẫn đến nhiều công pháp bị thất lạc, thiên tài chết yểu."
"Hai tông môn khi xảy ra thù hận không thể tha thứ, sẽ liều ngươi chết ta sống, dù một bên thắng cũng là thắng thảm. Còn bên thua thì diệt môn. Một truyền thừa biến mất, một truyền thừa khác bị trọng thương, mấy năm nữa mới khôi phục được."
Tần Diệp chậm rãi nói.
"Kiến giải này của ngươi, cũng có lý. Lúc còn trẻ, lão phu cũng từng hủy diệt mấy tông môn, nghe ngươi nói vậy, thấy cũng sai."
Lão đầu Ngô chậm rãi nói.
"Bọn họ nói ta lập Thanh Minh là vì bá chủ Thanh Châu, thật ra với thực lực của Thanh Phong Tông hôm nay, làm bá chủ Thanh Châu, ai dám phản đối?"
"Mục đích ta lập Thanh Minh là để tạo trật tự. Một trật tự ổn định, như vậy mới có môi trường tu luyện tốt hơn, các thiên tài không đến nỗi bị vùi dập hay nửa đường chết yểu."
"Thanh Châu lớn như vậy, nếu Thanh Phong Tông một mình đứng đầu, thì thế nào? Giống một quốc gia, chỉ có ta giàu, người khác đều nghèo, ngươi nghĩ ta có nên giúp bọn họ cùng giàu không..."
Tần Diệp nói.
"Sư huynh, ngươi vẫn vậy, thiện lương và nghĩ cho người khác."
Nghe Tần Diệp nói, Vũ Huyên Nhi sùng bái nhìn Tần Diệp.
"Thí dụ này của ngươi cũng có lý, nhưng lão phu thấy có chỗ nào đó không đúng?"
Lão đầu Ngô nhíu mày suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra chỗ nào không đúng.
Đương nhiên là có chỗ không đúng, nếu cả quốc gia đều nghèo, người giàu muốn giàu hơn bằng cách nào? Tiếp tục bóc lột, sớm muộn gì cũng sinh biến.
Nếu như vậy, chi bằng dẫn mọi người cùng giàu, rồi tiếp tục hút máu, chẳng phải là cứ thế càng ngày càng giàu sao?
Lúc này, đột nhiên từ phía Thanh Vân Tông vọng tới tiếng sấm rền vang, lập tức thu hút mọi ánh mắt.
"Công tử, là có người ở Thanh Vân Tông đang độ kiếp." Liễu Sinh Tuyết Cơ khẽ nói.
"Thanh Vân Tông có người đột phá Đại Tông Sư."
Tần Diệp mỉm cười: "Ta đã nói, Thanh Vân Tông chắc chắn có vài lão cổ đổng, không ngờ lại có thể đột phá Đại Tông Sư."
"Công tử, sau độ kiếp, thân thể sẽ suy yếu, lúc này là cơ hội tốt nhất để tập kích, có muốn tỷ muội chúng ta đi tập kích không?"
Liễu Sinh Tuyết Cơ nói.
"Tỷ tỷ nói đúng, nếu công tử lo lắng, ta có thể dẫn theo tên thái giám chết bầm Tào Chính Thuần, đảm bảo giết được hắn." Liễu Sinh Phiêu Nhứ cũng đồng ý đi tập kích.
"Đúng là Đại Tông Sư kiếp!"
Ngô lão đầu nhìn Tần Diệp, trầm giọng nói: "Chắc hẳn lão già đó còn chưa chết, người này rất ác, e rằng không dễ khuất phục, nếu ngươi muốn động đến Thanh Vân Tông, người này là một đối thủ khó nhằn. Muốn giết hắn, sau độ kiếp, khi hắn yếu nhất đúng là cơ hội tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận